Tiểu Lam phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: Lão gia! Phu nhân!
Ta chậm rãi đi qua: Cha, mẹ, nữ nhi…… đến đây thì cổ họng lại nghẹn ngào.
Mẹ giữ chặt ta, ôm vào trong lòng:
"Đứa nhỏ ngốc nghếch……"
Tiểu Lam cũng khóc lóc tới đây ôm lấy chúng ta.
Cha đứng ở một bên, nhìn Hoắc Dương vẫn luôn trầm mặc, lại nhìn chúng ta:
"Khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa?"
Ta khụt khịt mũi, cẩn thận chu đáo quan sát cha, vẫn một bộ dạng giả đứng đắn như xưa. Lại nhìn hướng mẹ vẫn xinh đẹp mỹ mạo như trước.
"Thương thế xem chừng là đã khỏi?"
Cha trầm giọng thăm hỏi. Mẹ lúc này mới phản ứng kịp, quan tâm nhìn ta.
Đã tốt. Ta khoanh tay cung kính trả lời.
Tài nghệ không bằng người, lại còn bị người ta sát thương gần chết, thân là nữ nhi Chiến gia, quả thực vô cùng nhục nhã — cha luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ nghĩ như vậy đi?
Quả nhiên, ánh mắt cha như điện quét về phía Hoắc Dương vẫn luôn đứng thẳng một bên như pho tượng:
"Là ngươi đả thương con gái ta?"
Hoắc Dương gật gật đầu.
Cha nói: Tự chặt một tay đi.
Ta hoảng sợ kinh hãi:
"Cha! Không thể! Hắn hiện tại đã gia nhập dưới trướng của chúng ta, bây giờ là đồ đệ con!"
Cha liếc nhìn ta, ta run run.
Cha lại nhìn hướng Hoắc Dương:
"Muốn ta phải ra tay sao? Hoắc Dương ngạo nghễ nói:"Sư phụ nếu là muốn tính mạng ta, có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Ngươi là ai? Muốn tay của ta, chính mình tới lấy đi!
"Cha nghiêm túc đánh giá Hoắc Dương, nói:"Thằng nhóc con cũng thật kiên cường. Thôi. Đợi giải quyết xong hết mọi chuyện của Thanh Hoằng tại võ lâm này. Ta sẽ tới lấy một tay của ngươi.
"Hoắc Dương hờ hững không nói. Cha ta, môn chủ tiền nhiệm Chiến gia – Chiến Phá Địch, luôn luôn là một chữ đáng giá ngàn vàng, nhất định không nói chơi."Cha! Người sai rồi!Ta lớn tiếng nói:Hắn hiện tại đã là đồ đệ con, là người của Chiến gia. Cha làm sao có khả năng đích thân phế bỏ tay đồ tôn (đồ tôn là đồ đệ của con) của mình?Cha ta cười nói:Thì ra hắn không phải môn hạ của Hạ Hầu Dĩnh, là môn hạ Chiến gia ta?
"Trong lòng ta rơi lộp bộp xuống, hỏng rồi, cha nhất định là ghi hận chuyện ta bái tình địch của ông làm sư phụ đây mà! Nhưng cha à, ai bảo cha võ công không bằng người ta chứ? Chúng ta ra ngoài giang hồ hỗn độn, đương nhiên phải chọn nơi nương tựa vững chắc!"Ngươi lại dọa Hoằng Nhi!
"Mẹ không vui nhìn cha, một tay kéo lấy ta, tay còn lại túm lấy Hoắc Dương:"Đừng để ý hắn.
Hắn dám động đến bất kỳ ai trong các ngươi, ta sẽ không để yên cho hắn.
"Ta vui mừng, nắm lấy tay Hoắc Dương rõ ràng xem như bảo vệ. Lại thấy Hoắc Dương sắc mặt có chút cứng ngắc đỏ lên, dường như muốn rút tay, nhưng lại ngại ngùng."Sư…… Tỷ?
"Một tiếng gọi chần chờ, bao hàm ít nhiều điều muốn nói mà dường như nước mắt đã muốn rơi, tâm tình kinh hỉ cùng phiền muộn đan xen phức tạp? Thân thể mẹ cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn hướng người tới:"Dĩnh…… đệ?Những năm nay…… Ngươi, có tốt không?Ta rất tốt. Dĩnh đệ, ngươi sao rồi?Sư tỷ, ngươi vẫn tốt thì ta yên tâm rồi.Dĩnh đệ vì sao trước giờ không tới Kinh Châu gặp ta?…… Bận quá."
Nhìn vẻ mặt mẹ cửu biệt trọng phùng* vui mừng lẫn cảm động, lại nhìn vẻ mặt sư phụ ẩn chứa thâm tình, trong lòng ta chua lè chua loét. Ta biết mẹ bị cha bắt cóc lúc mười tám tuổi, cũng là khi sư phụ mới mười sáu tuổi.
*Cửu biệt trọng phùng: xa cách lâu ngày gặp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!