Đi thuyền môt đường thẳng đến Giang Châu, đổi thuyền, đổi đường đi đến sông Cán Giang, lại mấy ngày, chuyển sang đường bộ, theo hướng nam, chúng ta đi thẳng đến Quảng Châu.
Rốt cục cũng tới thành Thương Ngô.
Bầu trời xanh lam, tường thành ảm đạm, cát bụi trên mặt đất gió cuốn mù mịt.
Lâm Phóng một thân trắng toát cưỡi ngựa đứng ở đầu tiên.
Ta giả nam trang, cùng Ôn Hựu một trái một phải đứng hai bên người hắn.
Dưới tường thành là một đám người.
Ước chừng hai ba mươi người, ai ai trang phục đều gọn gàng lại có hai màu áo khác nhau, đao kiếm mài đến phát ra ánh sáng.
Lâm minh chủ!
Một giọng nói rõ ràng mang theo nhiệt tình nịnh hót vang tới, ngay sau đó là một nam nhân thân hình như bóng cao su thấp lùn khoan khoái chạy vội tới.
Minh chủ đại nhân!
Lại thêm một giọng nói nhiệt tình đến mức rơi lệ, một trung niên nam tử mặc hoa phục thúc ngựa mà tới.
"Tào giáo chủ, Lý chưởng môn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Lâm Phóng xuống ngựa, ôm quyền mỉm cười.
Ta nhìn sư phụ, Ôn Hựu cùng mọi người cũng tới chào hỏi, kinh ngạc không chịu nổi.
Bóng cao su mập mạp có nụ cười meo meo kia chẳng lẽ là giáo chủ Tào Dương của Ý Huyền giáo, giết người không chớp mắt trong truyền thuyết?
Còn hán tử có bộ dạng như nhà giàu mới nổi bên cạnh chính là tai họa của vô số con gái nhà lành ở Quảng Châu, chưởng môn Lý Mộc Trung của Thanh Hổ phái?
Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!
Ta vốn tưởng rằng bước vào địa giới Quảng Châu, chờ đợi chúng ta có lẽ là sự ám sát cùng tập kích của hai thế lực Thanh Hổ cùng Ý Huyền.
Dù sao tin tức Lâm Phóng có ý đồ thu phục Quảng Châu cũng đã lọt ra ngoài.
Nhưng ta không ngờ đến, nghênh đón chúng ta, lại là trường hợp khách và chủ hết sức vui mừng như vậy?
Đây chính làCông vân tiên tử
"Chiến hộ pháp trong truyền thuyết?" Lý chưởng môn vẻ mặt kinh hỉ nhìn ta.
Công, vân, tiên, tử?
"Thì ra, thì ra, ngoại hiệu (tên gọi bên ngoài) của ta là thế này?" Ta vui không kềm chế được, đối với Lý chưởng môn tình cảm cũng nháy mắt tăng lên mấy phần.
Đúng, đúng!
Lý chưởng môn vội gật đầu,
"Công vân tiên tử là người mà bao nhiêu hảo hán võ lâm tha thiết ước mơ kết giao! Hôm nay có thể đến Quảng Châu, thực là cho Thanh Hổ phái ta thể diện!"
Khích lệ không che đậy như vậy, thật là khiến ta không biết làm thế nào.
Ngẩng đầu, lại thấy ở nơi không xa, Ôn Hựu mang vẻ mặt cười như không cười.
Vào trong thành, Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái lại nổ ra tranh chấp.
Nguyên nhân là bọn họ đều muốn mời chúng ta đến nghỉ ngơi tại nơi ở của phái mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!