Chương 11: Giác cùng Quyết

Trăng sáng trên cao, sao dày đặc như họa. Trên sông Tần Hoài thuyền hoa trôi thong thả, đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng đàn gần, tiếng sáo xa, mấy nhà thuyền tấu các khúc, đều là mê say phong tình.

Ta khoanh tay đứng ở một bên bờ, trên hông treo Quyết. Dưới đèn đuốc lấp lánh tỏa sáng.

Võ lâm đại hội ngày ấy, ta phát giác ra Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều thích ở trước mặt người khác khoanh tay mà đứng, mang một khí chất đặc biệt.

Ta bộ dạng tuấn tú như vậy, khoanh tay đứng tạo tư thế oai hùng, tất nhiên sẽ không thua gì bọn họ.

Tiểu Lam ở bên cạnh thèm thuồng duỗi tay sờ sờ Quyết, trên chuôi kiếm mang một viên hồng ngọc tròn lóng lánh, ngửa đầu nói:

"Tiểu thư, kiếm hoàng đế ban, quả nhiên không giống bình thường."

Tâng bốc này làm toàn thân ta khoan khoái, đắc ý không thôi.

———–

Sau võ lâm đại hội, thanh danh lên cao nhưng lộ phí lại dùng hết, ta cùng Tiểu Lam phải ở trong nhà của Hạ Hầu thúc thúc tại Kiến Khang.

Mấy ngày trước đây, hắn cầm Quyết tới tìm ta.

"Kiếm này là hoàng đế ban tặng." Hạ Hầu thúc thúc mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta: Tên làQuyết

". Kiếm rút ra, thân tựa nước, rực rỡ lại lạnh lẽo, tinh quang bắn ra bốn phía."GiáccùngQuyết

", là một đôi danh kiếm của Hán triều, lâu nay vẫn được ẩn dấu trong thâm cung, sau cuộc khởi nghĩa của Vương Mãng, bảo kiếm không rõ tung tích. Không ngờ đến nay đương triều hoàng đế lại ban cho ta."Hoàng đế như thế nào lại biết ta?" Ta cầm kiếm, vui mừng sờ sờ không ngừng.

Có bảo kiếm được vua ngự ban, ngày nào đó ta ở trước mặt cha mẹ cùng sư huynh đệ có thể nở mày nở mặt rồi. Lúc xuống núi, cha còn không chịu truyền bảo kiếm gia truyền cho ta. Khi trước ở nhà, cha ta cũng có một thanh bội kiếm, bình thường hay lơ lỏng, ta lấy là được ngay.

Hạ Hầu cười nói:

"Hoằng Nhi, Lâm công tử đã thông qua Ôn Kiệu Ôn đại nhân, mật tấu lên Hoàng Thượng, Ôn Hựu được phong làm Phó minh chủ, ngươi là minh chủ hộ pháp. Kiếm này, là hoàng đế ban thưởng cho minh chủ hộ pháp."

Minh chủ hộ pháp?

Đây là cái chức vị gì ?

Hạ Hầu thúc thúc chỉ cười không nói:

"Đây là chức vị Lâm công tử đặc biệt bố trí cho ngươi. Hai ngày nữa đến"Bích Quỳnh lâu

"gặp Lâm công tử, chính ngươi hỏi hắn đi."

——————

Thế là hôm nay, ta liền nhận lời mời đến Bích Quỳnh lâu.

Bên hông đeo bảo kiếm, dẫn theo Tiểu Lam, nhanh chóng lên trên.

Vừa mới đến lầu hai, đã thấy một người, toàn thân hắc y, thân thể như ngọc, dựa vào lan can trông về phía xa.

Dưới ánh trăng sáng như đuốc, chỉ thấy hắn quay lưng lại hòa tan vào bóng đêm, ôn nhuận mà trầm tĩnh.

"Mẹ ơi, vì sao Ôn công tử càng nhìn càng thuận mắt?" Tiểu Lam phía sau ta lẩm bẳm nói.

Ôn Hựu hình như nhận ra nên quay đầu lại, trên mặt vốn lạnh lùng yên lặng dần dần hiện lên tươi cười.

Ta nghênh đón:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!