Chương 3: (Vô Đề)

"Trưởng tỷ hiện đang gặp nguy hiểm, có việc rất quan trọng muốn nhờ đệ giúp." Ta nhìn thiếu niên một cách nghiêm trọng.

"Ai dám hại trưởng tỷ!" Thiếu niên lập tức rút bội kiếm: "Chước Nhi nguyện c.h.ế. t không từ!"

Đây chính là đệ đệ của ta, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam ở Kinh Thành, Lục Chước.

"Đừng kích động." Ta vẫy tay: "Đệ lại đây."

Lục Chước lớn bước tiến lên.

"Cởi áo giáp xuống."

Lục Chước lập tức cởi bộ giáp bạc sáng bóng kia.

"Cởi ngoại bào ra."

Lục Chước vội vàng cởi bỏ ngoại bào.

"Ngoan lắm, bây giờ, vén áo trong lên."

Lục Chước hơi ngập ngừng nhìn ta, nhưng vẫn làm theo.

Ta quay sang hỏi Liễu tần bên cạnh.

"Muội muốn cái này phải không?"

Liễu tần đỏ bừng cả mặt.

Sao thế này, thật sự cho nàng ấy xem mà nàng ấy lại ngượng ngùng.

"Không phải muội muốn sờ sao?"

"Không không không." Liễu tần liên tục xua tay: "Chuyện đó... ta chỉ nói chơi thôi, thật sự... làm như vậy là lưu manh quá đi mất."

Lục Chước cũng giống ta, tuy không hiểu từ ngữ trong miệng của Liễu tần, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, đệ ấy kinh hãi nhìn ta.

"Hoá ra trưởng tỷ lại muốn để đệ đi bán sắc?"

"Bán sắc một chút có gì mà không được!"

Ta đập bàn.

"Nếu thật sự bị Lâm Quý phi đánh bại, cả gia tộc đều phải chịu khổ, biết bao nhiêu người sẽ phải rơi đầu!"

"Sao nào, chỉ có nữ tử chúng ta mới phải lấy sắc mà hầu hạ người khác, còn mặt mũi của nam tử các người lại quý hơn vàng sao?"

Lục Chước bị ta mắng cho choáng váng, đệ ấy nhắm mắt lại, hạ quyết tâm bước đến trước mặt Liễu tần, nắm lấy tay nàng ấy, đặt lên bụng mình.

"Như vậy được rồi chứ?"

Liễu tần vội vàng rút tay về.

"Được rồi được rồi…"

Kết quả là Lục Chước lại có sức rất lớn, tay của Liễu tần không rút ra được, cuối cùng đến ta cũng không thể nhìn nổi nữa.

"Nếu muội muội thấy được rồi thì thôi đi."

Lục Chước buông tay Liễu tần, hành lễ đúng mực, rồi mặc lại trường bào, đội mũ giáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!