Chương 9: (Vô Đề)

12

"Sao ngươi lại ở đây?"

Tống Doanh Nguyệt còn đang giúp ta sờ xương chẩn bệnh, ta nghiêng đầu dò hỏi nàng ấy.

Nàng đáp một tiếng, động tác thoăn thoắt không dừng lại:

"Ta nghe thấy Trấn Quốc đại nhân bảo người ở doanh trại tìm ngươi, vừa hỏi mới biết ngươi đã biến mất."

"Cho nên ngươi đi tìm ta?"

Ta nhìn nàng ấy chăm chú, trong mắt dò xét.

Ừ. Tống Doanh Nguyệt gật đầu.

Ta khó hiểu nghĩ mãi không ra.

Ta tự nghĩ mình cũng chẳng quen thân gì nàng.

Không chỉ không thân, thậm chí còn có thể xem là tình địch của nhau, ta thật sự không hiểu nổi vì sao nàng ấy sẽ giúp cha hờ đi tìm ta.

Lại còn quan tâm đến ta đến vậy.

Tống Doanh Nguyệt như biết ta đang nghĩ gì, mở miệng nói:

"Ngươi đã từng giúp ta, cho nên ta không thể ngồi yên không quan tâm đến ngươi được."

Nói xong, nàng ấy lấy từ trong lồng n.g.ự. c ra một túi lưới màu xanh nhạt đưa đến trước mặt ta.

Dưới túi lưới có treo một cái thẻ bằng gỗ lớn bằng móng tay, khắc chữ Lục.

Nhìn túi lưới này, ta nghĩ ra gì rồi.

Hôm đó trời mưa ta, Bùi Tranh bỏ lại Tống Doanh Nguyệt ở ven đường, ta bảo Chiết Chi đến đưa cho nàng ấy một cây dù, túi lưới này là đánh dấu treo ở cán dù của phủ Trấn Quốc công.

Ta xua tay:

"Chỉ là một cây dù thôi mà."

"Không chỉ nguyên mình cây dù thôi đâu." Tống Doanh Nguyệt lắc đầu, con mắt như ánh sáng vỡ vụn nhìn ta chăm chú:

"Còn có ngày đó ở Dị Trân các, cũng là ngươi giải vây giúp ta."

"Lục tiểu thư, ngươi là người cực kỳ tốt."

Nghe xong ta không nhịn được bật cười.

Nữ chính tiểu bạch hoa khen nữ phụ ác độc là người tốt bụng, này mà đặt vào trong cả thế giới tiểu thuyết, chắc cũng phải khiến người ta ngơ ngác bất ngờ bật ngửa ra đấy.

Lục tiểu thư.

Tống Doanh Nguyệt gọi ta lại, sắc mặt nghiêm chỉnh.

Ừ đây.

Xin lỗi.

Hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!