Chương 49: Một sự cố

Theo cách suy nghĩ của Tư Minh Minh, câu hỏi này khá trừu tượng. Cô thật sự muốn thảo luận sâu hơn với Tô Cảnh Thu về vấn đề này. Vì vậy, cô nói: "Câu này nên trả lời từ khía cạnh nào đây? Cách tư duy, đặc điểm tính cách, phương thức hành động, thể chất… và còn nhiều yếu tố phức tạp khác cấu thành một con người. Ý anh đang hỏi cụ thể là gì?"

Tô Cảnh Thu bị hỏi ngược lại đến á khẩu. Quả nhiên, anh phát hiện ra rằng mình không thể thảo luận những câu hỏi cảm tính như vậy với một người lý trí như cô. Theo lẽ thường, khi một người hỏi "Em thấy anh là người như thế nào?", người kia sẽ hiểu rằng câu hỏi này có thể dẫn đến một lời tỏ tình. Những cô gái không có tình ý sẽ trả lời kiểu "Anh tốt lắm, nhưng chúng ta không hợp". Còn những cô gái có ý lại sẽ hồi hộp tim đập thình thịch.

Nhưng Tư Minh Minh thì sao? Bản năng của cô là phân tích và "tháo rời" một con người ra. Nếu là người khác, chắc sẽ nổi giận ngay lúc này. Nhưng Tô Cảnh Thu không giống ai. Anh nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, cảm thấy việc hiểu được cách cô nhìn nhận mình cũng không tệ, bèn nói: "Tất cả mọi khía cạnh. Em muốn nói sao cũng được."

Thế là Tư Minh Minh thật sự bắt đầu chia sẻ cảm nhận của mình về anh. Trước tiên, xét về tư duy, Tô Cảnh Thu không có một mô thức rõ ràng hay cố định; anh có thể linh hoạt thay đổi theo tình huống. Về đặc điểm tính cách, thì rất rõ ràng: thẳng thắn, trực tiếp, nhiệt tình, và nghĩa khí… Phương thức hành động của anh thì chú ý đến cảm xúc của người khác, nhanh nhẹn và quyết đoán, nhưng đôi khi có hơi cọc cằn…

"Khoan đã." Tô Cảnh Thu ngắt lời: "Em nói anh cọc cằn, có phải vì hôm đó em bảo anh nhẹ nhàng thôi, mà anh không nghe lời không?"

"Hả?" Tư Minh Minh ngẩn người, rồi bật cười. Cô biết với trí nhớ của Tô Cảnh Thu, có lẽ anh không thể nhớ xa hơn quá khứ gần đây. Những sự kiện gần nhất luôn là chất liệu chính cho những suy diễn, phân tích của anh.

Tô Cảnh Thu cũng quên mất lý do ban đầu mình đặt câu hỏi, giờ lại chăm chú thảo luận vấn đề với cô. Nhân lúc này, Tư Minh Minh cũng hỏi: "Vậy còn anh? Anh thấy em là người thế nào?"

Tô Cảnh Thu nghĩ một lúc rồi đáp: "Xin lỗi, anh không thể lý trí như em. Anh là một người cảm tính. Nên câu trả lời của anh là: Em thật sự là người luôn ở trong trái tim anh, mọi lúc, mọi nơi."

Câu tỏ tình bất ngờ này khiến Tư Minh Minh im lặng. Cô cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng lên, bàn tay đặt lên ngực, cảm nhận những tiếng "thình thịch" truyền qua lòng bàn tay. Cảm giác này không quen thuộc, nhưng cũng không hề khó chịu. Dù vậy, cô vẫn đưa ra yêu cầu: "Nếu anh có thể bỏ hai từ "thật sự" thì lời khen dành cho em sẽ càng trọn vẹn hơn."

"Em là người luôn ở trong trái tim anh." Tô Cảnh Thu chỉnh lại theo ý cô, rồi đắc ý bổ sung: "Học hỏi đi, Tư Minh Minh! Thể hiện tình cảm không có gì đáng xấu hổ cả! Yêu một người cũng chẳng có gì đáng xấu hổ!"

"Cảm ơn anh, Tô Cảnh Thu." Tư Minh Minh hơi cảm động: "Chỉ sau khi quen biết anh, em mới hiểu rằng giữa người với người cũng có thể như thế này. Những thứ vốn chỉ tồn tại trong sách vở hay phim ảnh, em đã nghĩ anh là kiểu người chỉ có thể được hư cấu mà thôi."

"Không phải vậy." Tô Cảnh Thu nói: "Khi một người yêu một người khác, mọi thứ sẽ tự nhiên như thế. Đó là biểu hiện của tình yêu. Em chưa từng thấy, chẳng qua vì em chưa từng yêu ai mà thôi."

"Xin lỗi, Tô Cảnh Thu." Không biết vì sao, Tư Minh Minh thấy hơi buồn: "Lúc kết hôn, em không nghĩ rằng câu chuyện sẽ phát triển theo hướng này. Ý định ban đầu của em chỉ là duy trì một cuộc hôn nhân, chứ không phải rơi vào lưới tình."

"Anh biết." Tô Cảnh Thu thở dài: "Em xin lỗi làm gì? Đời người vốn khó đoán, chuyện này chẳng phải lỗi của ai cả. Em đừng vì vậy mà cảm thấy áp lực hay áy náy. Anh là kiểu người đa tình, yêu ai cũng có thể xảy ra. Lần này chỉ là trùng hợp, đối tượng là em thôi."

"Ồ."

"Ồ cái gì mà ồ!"

"Em thấy mình được an ủi rồi." Tư Minh Minh thành thật nói.

Tô Cảnh Thu yên lặng một lúc, bằng một giọng điệu hiếm khi dùng, anh hỏi: "Minh Minh, ngày đó em có thể chọn kết hôn với người khác, nhưng em lại chọn anh. Tại sao vậy?"

Tư Minh Minh không có câu trả lời. Trên đời này, nhiều chuyện là sự kết hợp của thời điểm, hoàn cảnh và nhân duyên, hoặc cũng chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên được số phận định sẵn. Lúc ấy chỉ thấy là tùy hứng, nhưng nghĩ lại thì thật khó nói rõ.

"Cứ coi như là duyên phận đi!" Tô Cảnh Thu nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng. Hai người trò chuyện lâu như vậy. Anh ngồi ngoài đường phố Bắc Kinh, trong thời gian đó nhân viên quán bar đã tìm anh mấy lần, biển hiệu phía sau đổi qua không biết bao nhiêu màu sắc. Thời tiết lạnh buốt, anh sắp cóng cứng người nhưng may mắn là sức khỏe còn tốt. Còn Tư Minh Minh thì ngồi im ở đó, chỉ thay đổi tư thế một lần rồi lại chỉnh lại ngay.

Họ nhìn thấy nhau qua màn hình, một người sống động, có cảm xúc, có những điều muốn nói. Đêm nay giống như bất kỳ đêm bình thường nào kể từ khi họ kết hôn, nhưng cũng có điều gì đó khác biệt.

"Ngủ thôi, Tư Minh Minh. Anh phải chuẩn bị tan ca rồi."

"Tạm biệt." Tư Minh Minh nói.

Đêm hôm đó, cô thật sự có một giấc mơ đẹp.

Trong mơ, có hai cây đại thụ cao lớn mọc song song, dưới gốc cây, những chú chuột đào một cái hang, bên trong chất đầy lương thực phong phú, phía trên là những tán lá rậm rạp che chắn.

À, đúng rồi, hồi nhỏ Diệp Kinh Thu từng chặn Tư Minh Minh lại, nói mấy câu khó hiểu: "Có phải từ nhỏ cậu đã mơ thấy chuột không? Còn cả các loài động vật khác nữa?"

Tư Minh Minh cảm thấy anh ta thật đáng sợ, bèn đá cho một cái rồi chạy mất.

"Tôi cũng thế!" Diệp Kinh Thu hét lên sau lưng cô: "Tôi cũng vậy mà, Tư Minh Minh!"

"Tôi cái đầu cậu!" Lục Mạn Mạn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Tư Minh Minh bỏ chạy, tưởng Diệp Kinh Thu bắt nạt nên mắng một câu rồi chạy theo.

Hôm sau, khi tỉnh dậy, Tư Minh Minh nhớ lại cuộc gọi video với Tô Cảnh Thu tối qua. Một cuộc gọi dài chưa từng có, dài hơn cả khi cô họp hay làm báo cáo. Cảm giác chia sẻ tâm sự với một người thật lạ lùng, như thể cô vừa được tiếp thêm sinh lực mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!