Chương 47: Một sự cố

Tư Minh Minh chớp mắt, trả lời rất nghiêm túc: "Đúng thế." Việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả, cô từng gọi tay vịn thì đúng là từng gọi, cũng xem như một trải nghiệm mới mẻ trong đời. Giờ nghĩ lại, vẫn thấy khá thú vị.

Tốt lắm, thật là tuyệt vời.

"Sao em lại gọi tay vịn?" Tô Cảnh Thu hỏi: "Em thích tay vịn à?"

"Lục Mạn Mạn gọi cho em, cậu ấy bảo là có phúc thì phải cùng hưởng." Tư Minh Minh trả lời mà không nói dối nửa lời, đúng là Lục Mạn Mạn đã gọi tay vịn.

Hôm đó là ngày Tư Minh Minh kết thúc một mối tình, để ăn mừng việc cô trở lại cuộc sống độc thân, Lục Mạn Mạn đã rủ cô đi chơi. Ban đầu, Tư Minh Minh cứ tưởng là đi hát KTV bình thường thôi, như mọi lần, cô sẽ nhìn Lục Mạn Mạn hát hò nhảy múa, còn cô thì thỉnh thoảng phát điên chút cho xong.

Ai ngờ, vừa ngồi xuống, một nhóm đàn ông cao hơn mét chín đã đẩy cửa bước vào. Lần đầu tiên trong đời, Tư Minh Minh cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè đầu, bởi những người đàn ông đó đứng thành hàng, nhìn chằm chằm vào cô.

"Ở đây còn có cả dịch vụ này à?" Tư Minh Minh tò mò hỏi, sao cô không biết KTV này có dịch vụ như thế?

Lục Mạn Mạn vung bàn tay nhỏ, nói đầy hào hứng: "Nghĩ hay nhỉ! Cậu từng thấy KTV nào đàng hoàng mà có vụ này chưa? Đây đều là bạn của mình! Hôm nay cậu phải chọn một người, muốn làm gì thì làm!"

Tư Minh Minh bèn chỉ đại một cậu đeo kính, nghĩ rằng mấy người kia sẽ rời đi. Nhưng không, họ bắt đầu biểu diễn đủ trò trước mặt cô. Cả đời này, lần đầu tiên Tư Minh Minh thấy những người đàn ông đẹp trai tạo dáng quyến rũ ngay trước mắt mình. Cô vừa xem vừa quay sang hỏi Lục Mạn Mạn: "Có kiểu chơi thế này nữa à?"

Thật ra, cô không mấy hứng thú, nhưng cũng không muốn làm cụt hứng bạn bè. Xem một hồi, cô cũng thấy trai đẹp không tệ, chẳng trách vị sếp nữ quyền lực trong công ty cô thường xuyên đổi bạn trai trẻ.

Khi nghe xong toàn bộ, Tô Cảnh Thu hỏi: "Hết rồi?"

"Còn… có thể có thêm không?" Tư Minh Minh thử hỏi. Thật ra, đúng là có thêm, chẳng thể phụ lòng Lục Mạn Mạn được.

"Em dám giấu thử xem!"

"Ồ, vậy thì còn."

"Sau khi ra khỏi KTV, Lục Mạn Mạn nhét cho em một chiếc thẻ phòng. Em nghĩ thôi thì cứ đi. Cậu chàng kia cũng theo, vào phòng rồi bọn em trò chuyện một chút, em làm cho cậu ta một bài trắc nghiệm tâm lý. Không hiểu sao, lúc em giải thích kết quả, cậu ta lại khóc…"

"Tư Minh Minh, em đùa anh đấy à?" Tô Cảnh Thu sắp tức điên rồi. Tư Minh Minh trông có vẻ nghiêm túc như vậy, hóa ra lại từng gọi tay vịn, còn dẫn về khách sạn! Anh đã biết Lục Mạn Mạn không phải người tốt đẹp gì, ai đời lại gọi tay vịn cho bạn thân chứ!

Cảm xúc của Tô Cảnh Thu giống như con thuyền lênh đênh trên biển, sóng yên hay bão táp đều phụ thuộc vào Tư Minh Minh mang đến ngọn gió gì.

"Em nói thật mà." Tư Minh Minh trông rất thành thật. Cô nhớ lại tình cảnh lúc đó, cũng thấy buồn cười. Cậu chàng kia khóc như hoa lê đẫm mưa, như thể cô đã chạm đến tuyến lệ phát triển của cậu ta, hoặc câu nói nào đó của cô chạm đến đáy lòng. Anh ta khóc, còn cô thì lén hỏi Lục Mạn Mạn: "Trường hợp này ai trả tiền cho ai đây? Làm tư vấn tâm lý cũng không rẻ đâu."

Lục Mạn Mạn gửi liền ba tin nhắn "Chết tiệt", sau đó chạy tới kéo người đi. Câu chuyện kết thúc đột ngột như thế, chẳng hề có cảnh lãng mạn nào như Tô Cảnh Thu tưởng tượng. Nếu có thì chắc chỉ là lúc tay vịn kia siết chặt tay cô, nói: "Cảm ơn chị, cảm ơn."

Chuyện này khiến Tô Cảnh Thu chấn động nhẹ. Anh nhìn cô, hỏi đầy u uất: "Sao em chọn cậu ta? Cậu ta có điểm gì hay?"

Tư Minh Minh chỉ vào cổ mình, nói: "Cổ cậu ta dài trông như hươu cao cổ."

Tô Cảnh Thu vô thức sờ cổ mình. Tư Minh Minh vội an ủi: "Không, anh không giống đâu. Đừng so sánh với cậu ta, anh là anh, cậu ta là cậu ta, mỗi người một vẻ."

Câu nói này nghe kiểu gì cũng thấy không đúng. Tô Cảnh Thu ngồi bên mép giường, tức tối, còn Tư Minh Minh thì nghịch tay chọc chọc anh: "Anh không đi làm à?"

"Làm cái quái gì nữa."

Vừa nói, Tô Cảnh Thu lật người cô xuống.

Anh cúi đầu nhìn cô, tay véo tai cô, nói: "Giỏi lắm đấy, Tư Minh Minh, giấu kỹ thật." Nói xong, anh tự cười trước. Thật ra, anh cũng không giận nhiều, chỉ là sốc. Tư Minh Minh đúng là người không thể đoán được. Cô luôn mang đến những bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, như việc dẫn tay vịn đi khách sạn để "xem bói". Nếu chuyện này xảy ra với người khác, chắc anh sẽ cười ngất.

"Trình độ của Lục Mạn Mạn tìm tay vịn chắc cũng không ra gì." Tô Cảnh Thu nói: "Để lần khác anh tìm cho cô ấy. Tay vịn nam bên chỗ Cao Phái Văn mới là hàng chuẩn, của Lục Mạn Mạn toàn đồ giả."

"Vậy đừng tìm người cổ dài quá, cũng đừng tìm người hay khóc…" Tư Minh Minh ngập ngừng đưa ra yêu cầu.

Tô Cảnh Thu liền cắn cô: "Em vẫn muốn tìm à!"

Tư Minh Minh cắn trả, nhưng là cắn môi anh. Tô Cảnh Thu khẽ hừ một tiếng, rồi áp môi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!