Quay lại thời điểm khi Tô Cảnh Thu mười sáu tuổi.
Mùa hè ở Bắc Kinh thật ngột ngạt. Anh và Cố Tuấn Xuyên trốn học, đứng bên đường ăn kem. Phía trước, một bạn nam đang túm cổ áo một bạn nữ, trông như đang đùa cợt. Bạn nữ tức giận, liên tục đá và đánh bạn nam.
"Thằng này quấy rối à?" Tô Cảnh Thu hỏi Cố Tuấn Xuyên.
"Mình thấy giống."
"Thế sao không ra xử nó?" Nói xong, Tô Cảnh Thu nhét phần kem còn lại vào miệng, hét lớn: "Dừng tay! Đồ khốn!"
Rồi lao thẳng lên.
Cố Tuấn Xuyên còn chưa kịp hỏi rõ tình hình, người anh em tốt của mình đã lao vào đánh nhau với bạn nam kia. Hôm đó đúng là nực cười. Cuối cùng mới biết đó chỉ là một cặp đôi đang cãi nhau. Bạn nam muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng bạn nữ đang tức giận, chẳng muốn nghe gì cả.
Vương Khánh Phương, mẹ của Tô Cảnh Thu, bị gọi đến trường, tức giận đến phát điên. Khi đó, bà ấy đang chờ ký hợp đồng kinh doanh, nhưng một cuộc gọi từ trường khiến bà ấy phải bỏ ngang để đến. Đến nơi, bà ấy phát hiện mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Lúc đó, bà ấy chỉ muốn "xử" luôn cậu con trai đầy tinh thần anh hùng của mình.
Bà ấy túm tai Tô Cảnh Thu, lôi lên xe và mắng không ngớt. Biết mình sai, anh ngoan ngoãn ngồi nghe. Dưới sự ép buộc của mẹ, anh viết một bản cam kết: "Trước khi lo chuyện bao đồng, phải hiểu rõ tình hình. Khi thấy cần giúp đỡ, phải hành động chính đáng." Vì Tô Cảnh Thu luôn nóng đầu làm liều, để nhắc nhở anh, bà Vương còn đóng khung bản cam kết ấy treo ở nhà. Mỗi khi anh bước vào, bà ấy bắt anh đọc to lên.
Nhưng bản cam kết đó chẳng tác dụng gì. Tô Cảnh Thu vẫn bốc đồng như thường, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.
Cậu thiếu niên khi đó tràn đầy sức sống: là "vua ném ba điểm" trên sân bóng rổ, cán bộ lớp thông minh, ngôi sao nhạc rock gõ trống trong các buổi diễn văn nghệ. Trong mắt mọi người, anh là đối tượng mơ mộng của nhiều cô gái. Nhưng khi nhận được thư tình, anh chỉ thấy phiền. Chỉ tay vào mặt mình, anh bảo: "Cậu nhìn lại đi. Mặt tôi thế này, cậu thích tôi ở điểm nào?"
Ngay cả khi từ chối, anh cũng chọn cách tự dìm mình xuống để giữ thể diện cho người ta.
Bà Vương thường nói: "Con trai tôi, dù sau này chẳng làm được gì, ít nhất nó cũng là người tốt. Người tốt sẽ sống an lành cả đời."
Tô Cảnh Thu lại phản bác: "Ai thèm làm người tốt? Người tốt thì có gì hay? Con muốn làm kẻ xấu, khiến thiên hạ phải sợ hãi khi nghe tên con!"
Lần đầu gặp anh, ai cũng sợ.
Nhìn cái vẻ ngoài của anh mà xem: lớn lên, anh bắt đầu xăm trổ khắp tay chân. Nếu không bị mẹ ép, có lẽ anh đã xăm kín cả người, từ đầu đến chân. Nghĩ đến công ơn mẹ nuôi mình vất vả, anh quyết định chỉ xăm tay chân trước, chờ sau khi mẹ qua đời mới xăm nốt.
"Đẹp không?" Bà Vương mỗi lần nhìn cánh tay đầy hình xăm của anh đều lắc đầu.
"Đẹp mà, mẹ không hiểu đâu." Tô Cảnh Thu đáp.
"Chỉ có con mới hiểu!"
Nói anh là tuổi trẻ bốc đồng, nhưng những hình xăm của anh lại rất sáng tạo và ý nghĩa; nói anh có quan điểm rõ ràng thì làm gì có ai xăm mấy hình linh tính đó. Bà ấy từng nói với Tư Minh Minh: "Con trai mẹ, mẹ không quản lý được. Sau này giao cho con. Nếu nó xăm thêm, mẹ sẽ từ mặt."
Tư Minh Minh thản nhiên đáp: "Nếu anh ấy xăm thêm, con sẽ ly hôn."
Bà Vương Khánh Phương cười: "Nếu con không muốn quản lý thì cứ nói thẳng. Ly hôn thì cả hai đứa sẽ vui mừng bắn pháo hoa mất."
Một ngày nọ, bà Vương linh cảm có chuyện không hay, bèn đến quán bar của con trai xem thế nào. Vừa bước vào, thấy tay anh đang băng bó, bà ấy lập tức nổi giận, hỏi anh bị gì. Người pha chế tự hào trả lời: "Ông chủ vừa làm việc nghĩa đấy ạ!"
Bà Vương Khánh Phương nghe mà đau đầu, chỉ vào anh: "Đọc to lên!"
Tô Cảnh Thu thấy mình chẳng làm gì sai, nên không chịu đọc. Lúc này, tâm trí anh chỉ nghĩ đến hình ảnh Tư Minh Minh bước vào quán bar tìm mình, tâm trạng đã bay tận đâu rồi. Vương Khánh Phương nói với anh vài câu mà anh cũng không nghe rõ, khiến bà ấy tức giận đá anh dưới bàn, bảo anh phải tỉnh táo lên.
Tô Cảnh Thu hỏi Vương Khánh Phương: "Mẹ gặp bố con một lần rồi kết hôn, sau đó có tình yêu không?"
"Bố mẹ kết hôn là môn đăng hộ đối."
"Con không nói về chuyện đó."
"Vậy thì con hỏi cái gì?"
"Con đang hỏi là sau đó bố mẹ có yêu nhau không?" Tô Cảnh Thu không cảm thấy có gì khó xử khi thảo luận chuyện này với mẹ mình, vì dù sao Vương Khánh Phương cũng rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, quản lý gia đình cũng có cách riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!