Tư Minh Minh vẫn nhớ rõ Diệp Kinh Thu 16 tuổi là một thiếu niên trông có vẻ yếu ớt, gió thổi cũng ngã.
Ngày đầu tiên hai người làm bạn cùng bàn đã đánh nhau rồi. Vì không biết từ đâu, Diệp Kinh Thu lấy được bát tự của Tư Minh Minh, vẽ bát quái lên giấy, nói là muốn bói vận mệnh cho cô. Từ nhỏ, Tư Minh Minh đã là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, khinh thường mấy trò này. Nhưng tuổi trẻ nông nổi, cô cũng tò mò, không biết quẻ đó nói gì về mình. Liệu cô có số mệnh đại phú đại quý không?
Chiều tháng Chín, ngoài lớp học tiếng ve kêu râm ran. Đám bạn học đều lơ mơ buồn ngủ giữa tiết trời đầu thu, chỉ có hai người tròn mắt chăm chú nhìn tờ giấy. Diệp Kinh Thu nhắm mắt, tay cầm bút lướt trên giấy như rồng bay phượng múa, vẽ ra những hình thù kỳ lạ. Cô thiếu nữ Tư Minh Minh ghé sát vào, phát hiện mấy hình thù đó trông như một đống bậy bạ, không hiểu nổi.
Một lúc sau, Diệp Kinh Thu mở mắt, nhìn tờ giấy rồi nhìn cô, nói: "Cậu mệnh phạm Cô Tinh."
"Cậu nói vớ vẩn!" Tư Minh Minh phản ứng ngay. Khi đó, cô cũng chẳng biết "mệnh phạm Cô Tinh" là gì, nhưng xem phim nhiều, biết đó chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Sao cậu lại chửi người khác thế hả?" Diệp Kinh Thu nói: "Cậu cũng vô văn hóa quá đấy!"
"Thế cậu dựa vào đâu mà nói tôi mệnh phạm Cô Tinh?"
"Tôi cứ nói mệnh phạm Cô Tinh đấy!"
Hai người tranh cãi nảy lửa chỉ vì bốn chữ đó. Một người quên luôn việc bói, một người cũng quên mất phải hỏi quẻ, cuối cùng, Tư Minh Minh nổi điên, giật quyển vở bài tập của Diệp Kinh Thu xé tan tành. Các bạn học trong lớp đều quay đầu nhìn, nhưng họ chẳng hay biết, vẫn đắm chìm trong màn cãi nhau.
Hậu quả là, Diệp Kinh Thu trở thành người bạn cùng bàn ngắn hạn nhất trong cuộc đời của Tư Minh Minh. Chiều hôm đó, giáo viên chủ nhiệm đã tách họ ra, một người ngồi tận góc trái, một người ngồi góc phải.
Lục Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc vì chuyện này mà ghét Diệp Kinh Thu, từng lén lút theo dõi anh ta, phát hiện nhà anh ta ở ngay sau một đạo quán. Lục Mạn Mạn còn kể: "Ngày tụi mình đến, có một người mặc đạo bào bước ra từ nhà cậu ấy. Cái tên Diệp Kinh Thu này chắc đã nhập đạo rồi. Thật đáng sợ!"
Tư Minh Minh chẳng quan tâm Diệp Kinh Thu nhập môn gì. Sau đó, cô cứ chặn đường cậu hỏi: "Cậu dựa vào đâu mà nói tôi mệnh phạm Cô Tinh?" Coi như ân oán giữa hai người bắt đầu từ đó.
Thế mà bây giờ, chính con người đó lại gom cả đống bưu thiếp từ khắp nơi trên thế giới gửi cho cô. Trên bưu thiếp, ngoài chữ ký Diệp Kinh Thu và con dấu bưu điện địa phương, chẳng có thêm chữ nào. Tư Minh Minh liếc qua ngày tháng. Tấm áp chót từ Singapore, tấm cuối cùng từ núi Nga Mi.
Tất nhiên, cô nhận ra nét chữ của Diệp Kinh Thu. Khi xưa, anh ta vẽ bậy trên giấy, hiếm hoi lắm mới nghiêm túc viết vài chữ, thì đều là kiểu chữ rồng bay phượng múa như này. Bao năm trôi qua, chữ viết của anh ta vẫn chẳng thay đổi gì.
Tô Cảnh Thu đứng bên cạnh nhìn, suýt nữa thì giậm chân, liên tục mách: "Mẹ ơi! Mẹ xem đi! Tư Minh Minh cô ấy chỉ lo hồi tưởng thôi, trong mắt cô ấy làm gì còn có chúng ta nữa..."
Tư Minh Minh đang nghịch mấy món đồ lặt vặt mà Diệp Kinh Thu gửi đến: vỏ cây, đá sỏi, chẳng thứ gì ra hồn. Nhiếp Như Sương nói với cô: "Mẹ bảo rồi, cái thằng thầy bói đó..."
Nhưng khi nhắc tới Diệp Kinh Thu, Nhiếp Như Sương cũng hơi rùng mình. Năm xưa, bà đến trường đón Tư Minh Minh, bị Diệp Kinh Thu chặn lại nói: "Con gái bác mệnh rất cứng, định sẵn vô tình vô căn."
Nhiếp Như Sương tức điên lên, chỉ vào mặt cậu quát: "Thằng nhãi ranh này, nói bậy bạ gì đó!" Bà khổ cực nuôi dạy con gái, dù tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng sao có thể vô tình vô căn được? Nhiếp Như Sương túm cổ áo Diệp Kinh Thu, bắt giải thích rõ ràng.
Nhưng mặt Diệp Kinh Thu không cảm xúc, chỉ lẩm bẩm "thiên cơ bất khả lộ" rồi bỏ đi.
Từ đó về sau, mỗi lần anh ta nhìn thấy Nhiếp Như Sướng là lại thể hiện biểu cảm thương xót. Mỗi lần Nhiếp Như Sương gặp Diệp Kinh Thu, bà đều ôm ngực thở dài: Tôi tạo nghiệt gì mà con gái tôi lại học cùng lớp với thằng thầy bói này cơ chứ? Vì tò mò, bà lân la hỏi các phụ huynh khác: Thằng nhóc đó có nói con nhà các chị mệnh phạm Cô Tinh không? Nhưng ai cũng lắc đầu.
Nhiếp Như Sương cảm thấy không ổn, bèn bí mật điều tra. Bà đạp xe đến khu nhà sau đạo quán, tìm bố mẹ Diệp Kinh Thu, ai ngờ hàng xóm đều nói: Nó sống cùng bà nội. Bố ở đạo quán phía trước, mẹ thì đi ngao du khắp nơi rồi. Hóa ra cả nhà đều là thầy bói! Nhiếp Như Sương thở dài bỏ về, nhưng chuyện này khiến bà không thể yên lòng.
Khi đó, bà tự nhận mình đã thấy nhiều sóng gió, nhưng đêm đến vẫn vì chuyện này mà than thở. Ông chồng an ủi: Chỉ là lời nói đùa trẻ con thôi, bà sợ cái gì?
"Ông biết cái gì!" Nhiếp Như Sương gắt: "Bố mẹ nó đều kỳ quặc, không giống người thường." Vì thế, bà nhờ người hóa giải, đặt bát nước bên giường Tư Minh Minh, đốt hình nhân giấy ở chỗ không ai thấy. Một người bình thường như bà bị Diệp Kinh Thu làm cho sợ đến phát hoảng.
Hiện tại, Nhiếp Như Sương ôm ngực, phẩy tay bảo Tư Minh Minh: "Mau mang cái này đi, mang đi! Mẹ không muốn thấy! Thằng thầy bói đó từ nhỏ đã đáng sợ, chỉ cần nhìn nó mẹ đã lạnh cả sống lưng."
"Mẹ sợ cậu ta làm gì!" Tư Minh Minh ôm lấy thùng đồ, quay sang nói với Tư Minh Thiên: "Bố mau khuyên mẹ đi, mẹ lại nghĩ vẩn vơ rồi."
Ra khỏi nhà, cô lên xe của Tô Cảnh Thu. Anh liếc nhìn thùng đồ rách rưới trên ghế sau, hỏi: "Đồ của bạn thầy bói đó cũng xứng ngồi trên xe anh à?"
"Vậy em đi taxi về." Tư Minh Minh làm bộ định xuống xe, nhưng Tô Cảnh Thu kéo lại: "Thôi được rồi, về thôi." Tô Cảnh Thu chẳng làm gì được cô, cũng chẳng làm gì được tên thầy bói kia. Một người không thấy, không chạm được, chỉ gửi một thùng đồ cũng đủ khiến người ta khó chịu.
Trên đường, lần đầu tiên Tư Minh Minh chẳng buồn nghe radio, chỉ nghĩ về cảnh tượng ở Singapore. Lúc đó, trong lúc phỏng vấn, cô thấy một người trông giống Diệp Kinh Thu, nhưng khi chạy ra đường, anh ta đã biến mất. Trùng hợp thay, bưu thiếp của anh ta ghi rõ những ngày đó cũng ở Singapore.
Tô Cảnh Thu thấy cô không làm gì, tự tay bật radio. Anh chợt cảm thấy câu chuyện linh tinh này cũng khá thú vị, ít nhất còn hấp dẫn hơn cô.
Nhưng hôm nay, Tư Minh Minh không muốn nghe, tắt đi luôn. Tô Cảnh Thu đập tay cô: "Thích gây chuyện đúng không!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!