Gặp phải tắc đường, Tô Cảnh Thu không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại còn bắt chuyện với Tư Minh Minh để giết thời gian. Anh hỏi: "Nhân viên ở công ty các cô, ý tôi là mấy người làm lập trình ấy, thu nhập thế nào?"
Tư Minh Minh thông minh đến mức vừa nghe đã đoán được anh đang bóng gió hỏi về Trịnh Lương. Cô nghiêm túc trả lời: "Cái này còn phụ thuộc vào bộ phận, cấp bậc, hiệu suất và nhiều yếu tố khác. Nếu anh thật sự muốn biết, tôi chỉ có thể cung cấp khoảng: nhân viên bình thường thì tầm 80-140 vạn mỗi năm." Cô rất chuyên nghiệp, cũng rất cẩn thận. Những gì cô nói đều là thông tin có thể công khai, không ai có thể moi thêm gì từ cô.
80-140 vạn, chắc hẳn Trịnh Lương sống ổn đấy, Tô Cảnh Thu nghĩ. Anh không phải người hẹp hòi. Dù Trịnh Lương không thích anh, đã lấy người khác, thậm chí hai người còn âm thầm cạnh tranh, nhưng anh vẫn hy vọng cô ấy sống tốt. Anh sợ nhất là những người có liên quan đến mình phải sống khổ sở, bởi điều đó khiến anh thấy khó chịu.
Tắc đường vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, mà Tư Minh Minh lại không thích nói chuyện, nên Tô Cảnh Thu tiện tay mở radio, nghe kênh phát thanh. Nghe thấy âm thanh này, Tư Minh Minh không kiềm được mà lên tiếng: "Đổi kênh khác được không?"
Tô Cảnh Thu hất cằm: "Tùy." Nhưng đến khi nhận ra thì đã muộn. Tư Minh Minh đã chỉnh sang kênh mà cô thường nghe
- một kênh phát thanh kỳ lạ với giọng điệu u ám, khiến người nghe vừa lạnh gáy vừa buồn cười vì nội dung chẳng mấy "bình thường." Tô Cảnh Thu không hài lòng, vươn tay định đổi kênh, nhưng Tư Minh Minh nhanh tay đặt cả hai bàn tay lên màn hình điều khiển, trêu chọc anh: "Đừng có chạm vào tay tôi!"
Cả đời này Tô Cảnh Thu chưa gặp người phụ nữ nào như cô. Nhìn thì trưởng thành, chín chắn, nhưng lại lắm chiêu trò kỳ quặc. Anh ngang bướng giữ chặt tay cô, đáp trả: "Chạm rồi thì sao?"
Tư Minh Minh phản ứng nhanh, nắm lấy cổ tay anh, kéo tay anh lại gần miệng, làm bộ muốn hôn lên mu bàn tay anh. Cô quá hiểu Tô Cảnh Thu, biết anh có bệnh sạch sẽ, nên thỉnh thoảng lại tìm cách "chơi" anh. Quả nhiên, anh vội rụt tay lại, mắng: "Tư Minh Minh, cô quên uống thuốc rồi à?"
Cô lại đưa tay về phía màn hình, thách thức: "Anh thử đổi lần nữa xem nào."
"Tôi không muốn nghe cái thứ linh tinh đó! Rốt cuộc đấy là cái gì vậy? Cô nghe thử xem, gọi đến kênh này có người nào bình thường không?"
"Trên đời này, ai dám bảo mình không có bệnh?" Tư Minh Minh cãi lại: "Anh không có bệnh à? Anh có bệnh sạch sẽ. Tôi không có bệnh sao? Tôi bị lo âu."
Nghe vậy, Tô Cảnh Thu nhìn cô thêm lần nữa, rồi nhìn xuống tay cô. Anh hiểu rằng cô không nói đùa. Đúng như cô nói, ai trông cũng tươi sáng, tự do, nhưng thật ra ai cũng có "bệnh." Có người giấu bệnh rất kỹ, không để ai biết; có người lại thể hiện rõ ra ngoài, vừa nhìn đã thấy. Nghĩ vậy, anh chợt cảm thấy những người gọi đến kênh phát thanh kia có lẽ không phải người có vấn đề nặng nhất
- ít nhất họ vẫn còn bản năng giãi bày, vẫn còn kênh để trút bỏ.
Hôm nay, radio đang kể một câu chuyện bi thảm. Một cô gái vừa kể vừa khóc. Cô và bạn trai yêu nhau từ thời đại học. Sau khi học lên cao, một người đến Hohhot*, người kia đến Trùng Khánh. Tất cả tiền cô gái dành dụm được đều dùng để mua vé tàu ngồi cứng, chỉ để gặp người yêu một lần. Tuần trước, cô gái muốn tạo bất ngờ cho bạn trai, không báo trước mà đến thăm. Nhưng điều cô ấy nhìn thấy là anh chàng đang ở bên một người bạn gái khác. Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Cô gái tự tử, nhưng được cứu sống. Cô gái nói rằng, mình không còn trọn vẹn nữa.
[*] : Hồi Hột, là thủ phủ khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc.
Cái quái gì thế này.
Tô Cảnh Thu không kiềm được mà mắng một câu, chỉ vào màn hình hỏi Tư Minh Minh: "Mỗi ngày cô đều nghe những thứ linh tinh này à?"
"Đúng."
"Thứ này có gì hay mà nghe? Xem ai khổ hơn à?"
"Giúp tổng kết kinh nghiệm thôi." Tư Minh Minh trêu anh.
"Kinh nghiệm gì?"
"Đừng cố gắng tạo bất ngờ cho người khác."
… Tô Cảnh Thu nghe câu chuyện đó đã muốn nhồi máu cơ tim, nghe cô nói như vậy lại càng gật đầu liên tục: "Được, được rồi, Tư Minh Minh, cô đúng là bá đạo."
"Anh nói bậy rồi."
"Bá đạo và ngốc nghếch không phải là từ bậy!" Tô Cảnh Thu nói.
Tư Minh Minh quay đầu nhìn anh, thấy mặt anh đỏ lên vì câu chuyện đó, bỗng cảm thấy người này cũng khá thú vị. Anh có vẻ là một gã đàn ông lăng nhăng, nhưng lại bị một gã lăng nhăng khác chọc giận. Vậy có lẽ trong lòng anh vẫn có chút chính nghĩa?
Tư Minh Minh nhớ lại lời đánh giá của Lục Mạn Mạn về Tô Cảnh Thu: "Hơn 99% đàn ông." Lục Mạn Mạn rất ít khi đánh giá đàn ông như vậy, đến giờ trong lòng cô ấy, Bạch Dương vẫn chỉ là một kẻ rác rưởi.
"Nhìn gì thế?" Tô Cảnh Thu đẩy mặt Tư Minh Minh quay về phía trước, cảnh cáo: "Cô đừng có mơ tưởng gì với tôi. Cô có nói gì với mẹ cô không? Sao bà ấy lại nhìn tôi kiểu đó?"
Tư Minh Minh lại tỏ ra rất bình thản: "Trong ngăn kéo của tôi có một món đồ chơi tình d*c, mẹ tôi không biết mở bưu kiện và mở nó ra. Tôi đoán bà ấy có thể tò mò về chuyện s1nh lý của tôi. Cái này trùng hợp với lúc anh xuất hiện, chúng ta kết hôn, sự tò mò của bà ấy lên tới đỉnh điểm."
Những lời này dù là một người đàn ông thô lỗ như Tô Cảnh Thu cũng khó có thể nói ra được, anh nghe mà mặt gần như đỏ tía, ngắt lời Tư Minh Minh: "Cô không cần nói chi tiết thế…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!