Chương 14: Một trận chiến khó khăn

Hôm Lục Mạn Mạn trở về, Tư Minh Minh lái chiếc xe cũ nát của mình ra sân bay đón cô bạn thân. Từ xa, cô đã thấy một "yêu nữ" bước tới, để lộ nửa vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ. Lục Mạn Mạn chạy tới ôm cổ Tư Minh Minh và hôn cô nhiệt tình. Tư Minh Minh cố hết sức né tránh nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Mạn Mạn giữ chặt, hôn lấy hôn để mấy cái lên mặt.

"Lục Mạn Mạn, cậu khùng à!" Tư Minh Minh lau mặt, đẩy cô ấy ra. Lục Mạn Mạn bật cười lớn: "Nhìn dáng vẻ của cậu kìa! Lại còn nghĩ mình muốn hẹn hò đồng tính với cậu chắc!"

Tư Minh Minh trừng mắt lườm cô ấy, sau đó nhìn cô ấy từ đầu đến chân. Bình thường Lục Mạn Mạn hay gửi ảnh và video, nhưng cảm giác đó không đủ rõ ràng. Bây giờ bạn thân đứng trước mặt cô, cả người tràn đầy sức sống và ánh nắng. Tấm lòng lạnh lùng như sắt đá của Tư Minh Minh bỗng mềm lại, cô mở rộng vòng tay, bước tới ôm chầm lấy cô bạn.

"Đừng có giả vờ tình cảm với mình!" Lục Mạn Mạn nói: "Mau mời mình ăn cơm! Mình đói lắm rồi!"

"Vậy thì đi thôi! Lạc Lạc và Nhất Nhất đã đợi sẵn ở đó rồi!"

Họ định đến nhà hàng Tân Cương gần trường cấp ba ngày trước, nơi được mệnh danh là quán ăn Tân Cương ngon nhất Bắc Kinh. Khi còn đi học, tan trường họ thường đến đó ăn thịt xiên hồng liễu, mì kéo sợi, rồi uống thêm một chai nước ngọt, mãn nguyện trở về nhà làm bài tập thâu đêm. Sau này, nhà hàng nổi tiếng, mở thêm chi nhánh, muốn ăn còn phải xếp hàng.

Trên đường đến nhà hàng, điện thoại của Lục Mạn Mạn reo liên tục. Tư Minh Minh hỏi: "Bạn trai số mấy thế?"

"Bạn trai số từ một đến tám." Lục Mạn Mạn đùa. Đối với cô ấy, khái niệm bạn trai chẳng mấy rõ ràng. Chỉ cần vui vẻ thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay. Lục Mạn Mạn chưa bao giờ bận tâm vì đàn ông. Cách sống của cô ấy khá hợp với cái tên của mình: một tiểu thư nhà giàu thời dân quốc, người đã sớm nhìn thấu sự đời.

"À đúng rồi, đồ tốt mà mình hứa sẽ mang về cho cậu, chờ hành lý tới là mình sẽ đưa ngay!" Lục Mạn Mạn cường điệu: "Cảm giác chân thật, chất liệu mịn màng, chế độ còn đa dạng…"

Tư Minh Minh cố ý trêu chọc: "Cậu tưởng chồng mình chết rồi chắc?"

Lục Mạn Mạn lập tức trợn mắt:"Cậu có chồng thật rồi à?"

Tư Minh Minh bật cười. Khi ở bên bạn thân, cô như biến thành con người khác: vui vẻ, táo bạo. Trời thương, để một người tính cách như cô có được hai người bạn lâu năm. Nhưng dường như sau khi kết bạn với hai người này, cô đã dùng hết vận may của mình. Sau này, những người cô gặp chỉ là bạn xã giao hời hợt, giữ được quan hệ quân tử đã là không dễ.

Chiếc điều hòa trong xe cô vẫn chưa sửa, bên ngoài nắng nóng hầm hập, khiến cả hai như bị thiêu đốt. Lục Mạn Mạn gõ vào lỗ thông gió của điều hòa: "Tư Minh Minh, tiền của cậu để làm gì thế?"

"Không có thời gian đi sửa."

"Ý mình là cậu đổi chiếc xe tốt hơn đi được không? Dù gì cậu cũng là nữ giám đốc..."

"Quản lý cấp trung thôi." Tư Minh Minh chỉnh lại: "Mình không phải giám đốc."

"Quản lý cấp trung mà lái chiếc xe cũ nát này?"

"Sếp mình còn đi xe ba bánh cụ già nữa kìa."

"Công ty các cậu thật toàn quái vật."

"Có lẽ là không thích hình thức bề ngoài."

Tư Minh Minh thật sự không có hứng thú với mấy thứ này. Xe buýt công ty khởi hành sớm, cô muốn ngủ thêm nên mượn xe cũ của Nhiếp Như Sương lái đi làm. Chiếc xe này đã hơn mười năm tuổi, lạc hậu giữa đường phố Bắc Kinh ngày càng hiện đại. Có lúc cô xếp hàng làm gì đó, xe khác thường chen ngang, có lẽ họ nghĩ cô nghèo, nếu có đụng trầy xe cũng chẳng phải đền nhiều tiền.

Khi họ đến nơi, Trương Lạc Lạc đã đặt chỗ trước, món ăn lần lượt được mang lên. Nhất Nhất đang ngủ trong xe đẩy, đôi chân nhỏ như củ sen thả lủng lẳng bên thành xe. Dù Lục Mạn Mạn theo chủ nghĩa không kết hôn, không sinh con, nhưng cô ấy lại rất thích trẻ con nhà người khác. Cô ấy không ngừng nựng chân của Nhất Nhất, còn trêu: "Ôi trời! Cảm giác gì đây? Mềm mềm thật là vui!"

"Vui thì tự sinh một đứa đi." Trương Lạc Lạc trêu lại.

"Cậu sinh thêm một đứa tặng mình cũng được." Lục Mạn Mạn quàng vai Trương Lạc Lạc: "Được không hả cô Trương Lạc Lạc. Mình thấy cậu rất hứng thú với việc sinh con. Bảo Bạch Dương cố gắng thêm lần nữa đi."

"Đồ xàm xí!" Trương Lạc Lạc vỗ vai, đẩy cô ấy ra. Nhưng Lục Mạn Mạn không chịu, vẫn bám theo cô ấy đòi cô tiết lộ kế hoạch sinh thêm con.

Tất nhiên, Trương Lạc Lạc không muốn sinh thêm, Nhất Nhất đã lấy hết sức lực của cô ấy. Mặc dù cô ấy đã cố gắng phục hồi lại trạng thái cơ thể trước khi sinh, nhưng đôi khi nhìn vào gương, cô ấy vẫn thấy rõ vẻ mệt mỏi của mình. Còn Bạch Dương, anh ấy vội vã về nhà một chuyến, lần này cuối cùng cũng hoàn thành nghiêm túc cuộc ân ái trọn vẹn đầu tiên sau khi sinh con.

Nhưng có điều gì đó đã thay đổi.

Trước đây, Trương Lạc Lạc là người tràn đầy năng lượng, cô ấy không cần ai k1ch thích hay gợi cảm hứng, chỉ dựa vào tình yêu trong lòng là đủ để bắt đầu. Nhưng lần đó không như vậy. Bạch Dương đã cố gắng rất lâu, kết quả chỉ đạt được chút hiệu quả ban đầu. Cuối cùng, Trương Lạc Lạc mở ngăn kéo, lấy ra lọ gel bôi trơn mà Lục Mạn Mạn từng tặng.

Có lẽ là quá mệt mỏi.

Sau khi sinh con, cô ấy cảm thấy mình xa cách hơn với Bạch Dương. Công việc của anh ấy vốn dĩ là như vậy, thường xuyên đi công tác xa. Mỗi lần chồng về, cô ấy đều cố gắng chứng minh sự quyến rũ của mình, lần này rồi lần khác, nhưng kết quả đều vô vọng. Lần này, Bạch Dương có lại sự nhiệt tình, nhưng chính cô ấy lại thấy nhiệt tình của mình dường như biến mất trong chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!