Nhóm chúng tôi không biết đi bao lâu cuối cũng cũng không còn nhìn thấy những cái bình nữa, nhưng đồng thời một người quân nhân cũng phát hiện không nhìn thấy Võ Lâm đâu.
"Đội trưởng. Tôi không nhìn thấy Võ Lâm đâu."
Trần Quân cau mày nhìn xung quanh, đúng là không có bóng dáng của người đồng đội kia. Mệnh lệnh của ông ta chỉ là để người này đi thắp đuốc. Những cây đuốc đúng là đã được thắp lên, nếu như đã làm xong nhiệm vụ một là sẽ trở về báo cáo nhiệm vụ hai là sẽ đứng yên chờ bọn họ tới.
Nhưng đã đi đến nơi ánh sáng của đuốc không thể chíu đến vậy mà người lại không thấy đâu. Đã là một quân nhân thì mệnh lệnh cùng quy định chính là thứ phải chấp hành, Võ Lâm đi theo ông ta bao lâu nay chắc chắn sẽ không mắc sai lầm sơ cấp như vậy.
"Có khi nào anh ta đi lên trước dò thám rồi không?"
Hà Tĩnh chen vào hỏi.
Nếu là anh ta thì rất có thể đã làm vậy, dù sợ hãi nhưng sẽ tò mò.
Trần Quân lắc đầu nhưng cũng không lên tiếng phản bác. Ông ta cũng không chắc chắn được chuyện này, lỡ như Võ Lâm thực sự nhìn thấy thứ gì đó rồi đuổi theo nhìn xem thì chắc chắn đã đi về phía trước.
"Chúng ta đi tiếp xem sao."
Giáo sư đi lên vỗ nhẹ vai ông ta nói.
Trần Quân gật đầu:
"Chỉ có thể làm vậy. Mong là cậu ta không có việc gì."
"Các anh đều là những quân nhân ưu tú chắc sẽ không xảy ra chuyện gì."
Trần Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước. Lần này đã không còn đèn đuốc chiếu sáng chỉ có thể dựa vào đèn pin trong tay để tiếp tục đi đường.
Hai bức tường được dựng lên để người khác đi theo một con đường thẳng, trong ánh sáng của đèn pin bọn họ đều nhận ra chắc chắn phía trước chỉ có một con đường.
Đúng lúc này giọng nói của Trần tiến sĩ vang lên:
"Trần Quân phía trước có cửa."
Thật sự. Trần Quân hỏi lại, không ngờ đã chạm đến cửa mộ thất sự.
"Nó là một cánh cửa lớn, nhưng tôi không chắc nó là cửa của mộ chủ." Trần tiến sĩ nói.
Ý của ông chính là có thể đây là cửa mộ chủ nhưng cũng có thể đây là cánh cửa chính thức bước vào lăng mộ.
"Được, chúng tôi sẽ tăng tốc."
Trần Quân đáp lại, cho dù là cửa vào lăng hay cửa mộ chủ thì bọn họ vẫn phải tiếp tục đi.
"Bùi An cậu cõng giáo sư đi. Chúng ta phải chạy đi."
Bùi An gật đầu rồi nhanh chóng ngồi chống đầu gối đưa lưng về phía giáo sư.
Giáo sư thở dài rồi leo lên.
Trần Quân thấy Bùi An đã đứng vững liền hô:
"Chạy theo sau tôi. Đi."
Ông ta nhanh chóng chạy phía trước, Bùi An cho dù có cõng thêm người thì tốc độ cũng không thua kém. Còn chúng tôi ở phía sau thì không khỏi đuổi không kịp, nhưng may mắn nơi này chỉ có một con đường thẳng bọn họ chỉ cần lờ mờ nhìn thấy bóng người chạy phía trước là được.
Chúng tôi cứ chạy, cứ chạy cuối cùng nhìn thấy ba người phía trước đã dừng lại đang nhìn thứ gì đó. Đến khi lại gần chúng tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ đang nhìn chính là cánh cửa cực kỳ to lớn.
Đến cửa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!