"Tôi không kinh doanh với cô, mà là thích cô."
"Tôi không kinh doanh với cô, mà là thích cô."
"Tôi không kinh doanh với cô, mà là thích cô."
Lữ Lữ lặp lại câu này cứ như một cái máy đọc suốt cả đêm, Đào Đào nghe mà cạn lời: "Sao em lại thành fan hâm mộ trung thành của Dụ tổng rồi?"
"Vốn dĩ em có ấn tượng không tốt về anh ấy lắm, cảm thấy anh ấy là một công tử bột quần là áo lụa." Lữ Lữ nói: "Nhưng anh ấy thẳng thắn như vậy, tỏ tình ngay trước mặt chị Uyền Phồn, không hề che giấu tâm tư của mình, em khâm phục lắm."
Những năm gần đây, đã thích lại còn ngại và trăm phương ngàn kế thì không khó, nhưng giữ được những điều giản đơn và tâm nguyện ban đầu mới đáng quý.
"Vậy thì cũng có ích gì đâu." Đào Đào vừa đi ra cửa vừa giảo mồm nói: "Chị Uyển Phồn vẫn từ chối đấy thôi."
Không những từ chối mà còn từ chối rất dứt khoát —-
"Xin lỗi nhé, nhà tôi chỉ kinh doanh, còn muốn cái khác thì không có."
Hình tượng dịu dàng mềm mại, lời nói ra lại kiên quyết như thế há chẳng phải là dao sắc chặt đay rối sao.
Lữ Lữ phiền muộn thở dài không ngừng, sau lại có chút không cam lòng. Cô lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Trác Dụ:
[Anh Dụ, anh có ổn không?]
Đào Đào chảy mồ hôi hột: "Mới đó đã đổi từ "Dụ tổng" thành "Anh Dụ" rồi à, ý chí nghị lực của em đâu?"
Lữ Lữ đáp: "Em cảm thấy người này rất đáng tin."
Nhưng người đáng tin vẫn mãi không hồi âm lại một cách đáng tin.
Nửa tiếng sau điện thoại vẫn im ru.
Đào Đào buông tay: "Không vui rồi."
__
"Tính tình em trai con thế đấy, từ nhỏ con là người biết rõ nhất mà. Lâm Diên làm sai, con cứ mắng, cứ đánh nó là được." Trác Mẫn Mẫn thấu tình đạt lý nói đầy chân thành hòng xoa dịu Trác Dụ. Cái câu "anh có thân phận gì" đầy vênh váo hống hách của Lâm Diên hôm nay đã chạm vào dây đỏ của Trác Dụ, vì vậy bà ta phải giải quyết ổn thỏa thay con trai.
Trác Dụ ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo, từ đầu đến cuối sắc mặt luôn bình tĩnh.
Trác Mẫn Mẫn đột nhiên chuyển chủ đề: "Con là anh, cũng là nồng cốt của "Triệu Lâm" vẫn nên dẫn dắt thêm, giúp đỡ thêm, dạy dỗ Lâm Diên nhiều hơn nữa."
Trác Dụ cúi đầu, ấn đường giật giật, đây là động tác vô thức mỗi khi anh mất kiên nhẫn. Nhiều năm nay nghe nói quá nhiều, ngấy, phiền.
Anh không nói lời nào, Trác Mẫn Mẫn bỗng nhẹ giọng: "Năm đó lão Trác cũng làm như thế. Nhưng dù cuối cùng ông ấy có gây ra chuyện gì thì vẫn xem là anh trai, ông ấy vẫn đối xử với chị em cô rất tốt."
Đầu ngón tay Trác Dụ khẽ run, ngẩng đầu lên cười nói: "Cô, con hiểu lời cô nói rồi."
Lúc này Trác Mẫn Mẫn mới hài lòng.
"Đúng rồi, còn chuyện này nữa." Giọng bà trở lại như bình thường, xen lẫn chút vui sướng: "Tuần tới Hướng Khâm về nước rồi, con xem nên làm tiệc ở nhà hay bên ngoài?"
Trác Dụ nhìn vào điện thoại.
Trác Mẫn Mẫn nghĩ anh không nghe: "Con bé Hướng Khâm…"
Trác Dụ xem điện thoại xong chợt bật cười. Tiếng cười ung dung, xuất phát từ cõi lòng anh, hoàn toàn khác với vẻ khách sáo hời hợt thường ngày.
"Cô à, bữa tiệc này có thể miễn thì miễn đi." Trác DỤ đứng dậy, cầm áo khoác: "Nếu là xem mắt thì thật sự không cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!