Chương 63: [Kết thúc (phần 1)]

[Kết thúc (phần 1)]

Cô ở bệnh viện ba ngày, sau khi tất cả kết quả kiểm tra của hai lần đều có, bác sĩ kiến nghị Khương Uyển Phồn về nhà nghỉ ngơi.

Khi mọi người đều đã thả lỏng và bớt lo, Trác Dụ một mình đến văn phòng của bác sĩ.

Anh rất thẳng thắn: "Bác sĩ Từ, tôi muốn nghe sự thật."

Bác sĩ Từ nói: "Tôi không thể đảm bảo cho anh được, thực tế thì bất cứ bệnh nhân hay bất cứ căn bệnh nào, chúng tôi cũng không thể nào cho ra kết quả chẩn đoán chuẩn xác 100% được. Nhưng xét theo kết quả kiểm tra hiện tại thì mọi thứ đều ổn. Gia đình cô ấy có lịch sử bệnh di truyền, mắt lại đang trong tình trạng như vậy, nên hãy tái khám định kỳ, chú ý chăm sóc.

Sau này nếu có trở nặng thì có thể phát hiện sớm và chữa trị kịp thời."

Sau khi Khương Uyển Phồn từ Bắc Kinh trở lại, nhóm Lữ Lữ mới biết chuyện mắt cô.

Lúc đến nhà thăm, Lữ Lữ vừa trông thấy mặt cô đã bắt đầu òa khóc, khóc đến mức không thở nổi.

Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười: "Bớt lại bớt lại, hàng xóm đến khiếu nại bây giờ."

"Một tầng một căn, không có hàng xóm." Lữ Lữ thút thít nói.

"Quan sát tỉ mỉ thế à." Khương Uyển Phồn cười cười.

"Ước mơ của em là mua một căn hộ ở đây mà, kiếp này không làm được, thôi để kiếp sau cũng được." Cảm xúc của Lữ Lữ đã ổn định lại, cô ấy nhìn Khương Uyển Phồn với đôi mắt ngấn lệ: "Bà chủ ơi, chị còn thêu đồ được không ạ?"

Khương Uyển Phồn đáp: "Được chứ."

Trác Dụ liếc cô theo bản năng, không nói gì.

Hôm nay trong nhà rất náo nhiệt và sôi nổi.

Đọc Full Tại

Lúc Tạ Hựu Địch đến, Thịnh Lê Thư cũng đang ở đây.

Trước khi anh ấy vào, bầu không khí trong phòng khá trầm lắng. Ngay cả Thịnh Lê Thư cũng không có tâm tư mà trêu chọc anh ấy. Tạ Hựu Địch đứng ở cửa, kêu một tiếng hòng thăm dò: "Gâu?"

Khương Uyển Phồn nâng cằm lên bảo: "Kìa, Corgi nhà cậu đang chào hỏi cậu kìa."

Thịnh Lê Thư buồn bã nói: "Biết rồi, lát nữa đưa cưng đi triệt sản ngay."

Tạ Hựu Địch: "…"

Nhìn khung cảnh này xong, Trác Dụ đã thương lượng với họ ngay sau đó. Hiện tại cô đã không sao rồi, sau này cố gắng hạn chế đến đây nhất có thể. Suy cho cùng, người khó chịu nhất khi chuyện này xảy đến là bản thân Khương Uyển Phồn. Tuy ngoài mặt cô không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng cô rất buồn.

Cả nhóm bạn thống nhất với nhau, khi chuẩn bị về, Tạ Hựu Địch chú ý đến thùng đồ hỏa tốc giao đến trước cửa nhà: "Mua đồ à?"

Trác Dụ "ừ" một tiếng: "Mua đèn."

Buổi tối khi Khương Uyển Phồn tắm rửa xong đi ra, cô trông thấy Trác Dụ đang ngồi xổm dưới sàn, khom lưng bận rộn làm gì đó, bên chân là thùng dụng cụ cỡ nhỏ. Nghe tiếng động sau lưng, anh không quay đầu lại: "Khoan đến đây đã, có đinh."

Khương Uyển Phồn nghe lời ngồi trên ghế sofa, không bao lâu sau, Trác Dụ đã làm xong.

Từ phòng ngủ chính đến phòng khách, bao gồm cả phòng vệ sinh và nhà bếp, cứ cách hai mét sẽ lắp một ngọn đèn nhỏ dùng cho ban đêm.

Bác sĩ nói sau này có lẽ chứng quáng gà của cô sẽ nặng hơn.

"Ban đêm em có dậy thì gọi anh, nếu anh về muộn hoặc phải đi công tác thì phải chậm rãi thôi. Đây là đèn cảm ơn, nó sẽ sáng lên khi ánh sáng xung quanh yếu."

Sau đó, Trác Dụ khom người, tay vươn đến bế cô từ trên ghế sofa lên rồi di chuyển đến giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!