Chương 62: (Vô Đề)

Bệnh viện Bắc x.

So với sự hoảng hốt ban ngày thì giờ phút này đã yên tĩnh hơn nhiều.

Khương Dực đi ra ngoài mua cơm hộp, xách túi nilon sột sà sột soạt. Cậu chỉ lo cúi đầu bước đi nên đã tiến nửa chân vào cửa phía Tây dẫn đến khu nội trú, may có Trác Dụ trên bậc thang gọi lại: "Không nhìn đường à?"

Khương Dực mơ màng hoàn hồn lại: "Anh rể, sao anh lại ngồi đây?"

Trác Dụ cười nói: "Một người trưởng thành sống sờ sờ như anh trước mặt em đây mà em còn đi lướt qua được. Anh ra ngoài hút điếu thuốc." Hộp thuốc lá và bật lửa để bên chân anh, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa châm lên.

"Chỗ này không được hút đâu, khu hút thuốc ở bên kia." Khương Dực chỉ chỗ cho anh, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh và đưa cơm hộp qua: "Đây, vừa khéo ngồi đây ăn luôn."

"Món gì đấy?" Trác Dụ vừa hỏi vừa mở ra, nhìn đồ ăn xong lại cau mày bảo: "Cà với đậu ve à, anh không thích ăn cái này."

"Ăn chút rau củ đi, anh nhìn anh kìa, ở chỗ lông mày sắp mọc hai nốt mụn luôn rồi."

Thấy anh vẫn bất động, Khương Dực nuốt nước bọt cái ực: "Anh phải ăn, anh mà không ăn em đi mách chị em đó."

Trác Dụ không lên tiếng một hồi lâu.

Đọc Full Tại

Ngoại trừ tiếng còi báo động bên ngoài tường rào của bệnh viện thì dường như đêm đông Bắc Kinh có thể đóng băng tất cả các âm thanh.

Lạnh đến cực hạn, yên tĩnh đến cực hạn.

Trác Dụ chậm rãi cụp mắt, nhìn chằm chằm những miếng đậu ve bóng loáng, sau đó lặng lẽ ăn chúng.

Cách ăn của anh rất bình thường, nhai chậm nuốt kỹ, ăn một miếng đồ ăn rồi lại ăn một miếng cơm, nuốt sạch sành sanh mới nói chuyện: "Chuyến bay của ba mẹ đáp mấy giờ?"

"Sắp hạ cánh rồi." Khương Dực nhìn điện thoại nói: "Không trễ lắm đâu, khoảng 13, 14 phút nữa. Em có gọi xe cho họ rồi, người ta đang chờ sẵn ở sảnh."

Trác Dụ "ừ" một tiếng: "Giờ này không hay kẹt xe, chắc khoảng một tiếng là đến nơi."

Khương Dực đáp: "Em ra cửa chờ đón họ."

Giọng điệu Trác Dụ bình tĩnh: "Mang theo hai túi khăn giấy đi, an ủi mẹ chút, đừng để bà ấy khóc nấc lên."

Nhưng may mắn là khi hai ông bà bước xuống xe, sắc mặt cả hai trông cũng không quá suy sụp. Khương Dực tiến về trước đỡ lấy cánh tay Hướng Giản Đan, khẽ khàng gọi: "Mẹ."

Mới đi mấy bước thì Khương Vinh Diệu ở sau lưng bỗng nhiên trượt chân, hơi lảo đảo.

"Ba!"

"Lão Khương!"

Khương Vinh Diệu xua xua tay, tự mình đứng thẳng lại nhưng chân trái cứ run bần bật mãi.

Hướng Giản Đan không nhịn được nữa, đầu tiên là cố gắng hết sức để kìm nén, sau đó thay đổi giọng điệu hỏi: "Chị con…" Nhưng nửa câu "thế nào rồi" còn lại không cách nào thốt ra khỏi miệng được. Giọng bà lạc đi, sup sụp yếu ớt, những tiếng nức nở vỡ vụn xen lẫn.

Những giọt lệ nóng cố dằn suốt đường đi tuôn rơi một cách mất kiểm soát. Hướng Giản Đan bám víu tay áo của Khương Dực với sức lực rất lớn, đến nỗi da thịt cậu cũng bị bóp chặt đau ơi là đau. Nhưng Khương Dực không nói gì mà chỉ ôm vai mẹ. Sau hai lượt an ủi vẫn không có hiệu quả mà trái lại càng khóc thảm thiết hơn.

Khương Dực: "Anh rể đang chờ bên trong đó, mẹ như vậy sẽ khiến anh ấy lo hơn."

Hướng Giản Đan giơ tay lên lau nước mắt liên tục, cố gắng kìm nén thút thít: "Mẹ, mẹ không gây thêm phiền toái cho thằng bé."

Sau khi gặp ba mẹ, Trác Dụ vẫn trồm ổn và bình tĩnh. Anh biết ba mẹ quan tâm chuyện gì nhất, vì vậy đã đưa họ đến thẳng văn phòng của bác sĩ. Lúc đi ngang qua hành lang, anh chỉ bảo: "Vẫn đang khám và chữa trị nên tạm thời không thể gặp cô ấy."

Trác Dụ giơ tay gõ cửa một cái, gọi: "Bác sĩ Từ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!