Chương 61: (Vô Đề)

Thời gian sau đó, cảm xúc Trác Dụ trào dâng, nghĩ đủ cách dày vò cô.

Khương Uyển Phồn nhéo tay anh, lầm bầm bảo: "Bao."

Trác Dụ bắt lấy cổ tay cô, bất ngờ cố định nó trên đầu cô, hơi thở nặng nề, đáy mắt đỏ ngầu, vì phập phồng quá kịch liệt nên cơ ngực như ứ máu, căng cứng. Anh chợt bảo: "Vợ ơi, chúng ta sinh em bé đi."

Cơ thể Khương Uyển Phồn cứng đờ, hai chân cũng trút hết sức lực. Trác Dụ kéo lại, không để chân cô tuột xuống, giữ chặt bên hông mình, để cô quấn chặt lại.

Anh nằm sấp người xuống, khoảng cách càng kín kẽ hơn, giọng hơi run run: "Anh cai thuốc rồi, cũng không uống rượu mấy tháng nay, mỗi ngày ở câu lạc bộ đều tập luyện trượt tuyết. Em sờ thử cái này của anh đi, còn cái này nữa, có phải rất săn chắc không. Tháng trước anh đã tự đi kiểm tra sức khỏe, chỗ nào cũng tốt hết, nếu không cần thì đúng là phí của trời."

Khương Uyển Phồn bị anh chọc cười, dần thả lỏng người.

D*c vọng trong mắt Trác Dụ vụt mất nửa màu sắc, giọng anh rất đỗi ngoan ngoãn: "Vợ ơi, em không muốn anh làm cha sao?"

"Phạm luật nha." Khương Uyển Phồn cười cười: "Sap tự nhiên đùa lưu manh."

Mấy giây sau, cô không kiên quyết nữa: "Không đeo bao cũng được, lát nữa em đi mua thuốc."

"…"

Đúng là độc ác.

Đọc Full Tại

Được, đeo, đeo hết một hộp luôn.

Lúc ấy không biểu hiện quá nhiều nhưng đúng là Trác Dụ có hơi tức giận vì chuyện này, sau đó anh không đi tắm mà nằm đưa lưng về phía cô ngủ.

Khương Uyển Phồn đưa ngón tay chọt chợt tấm lưng rộng của anh, không phản ứng.

Cô cũng trở người, lưng đối lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô.

Điện thoại bật chế độ im lặng để dưới gối, một tiếng sau, Khương Uyển Phồn mới lấy ra bật sáng màn hình, mấy tin nhắn trong Wechat đều là bác sĩ nhắn. Khương Uyển Phồn trả lời xong thì lần lượt xóa hết các tin nhắn riêng ấy.

Mấy ngày sau đó, Trác Dụ sẽ phải giải quyết chuyện quay video tuyên truyền Thế vận hội nên cứ ở câu lạc bộ suốt. Trông thì bận rộn nhưng ngay cả Khương Dực cũng phát hiện điều khác thường.

"Chị này, hai người cãi nhau à?" Khương Dực lặng lẽ gửi tin nhắn cho cô: "Anh rể yếu ớt lắm, chắc lại đang chờ chị đến dỗ dành."

Giọng nói chính chủ chợt vang lên bên tai: "Em cứ nói xấu sau lưng anh ấy mãi có phải không tốt lắm không?"

Khương Dực lùi mạnh ra sau một bước dài, kinh ngạc nói: "Chị, chị đến đây lúc nào thế?!"

"Lúc em đang lén lén lút lút đấy." Khương Uyển Phồn hỏi: "Chồng chị đâu?"

"À, đang ở bên kia dạy hội viên nữ đó."

Khương Uyển Phồn buồn cười, thằng nhóc này, không làm chút chuyện thì thật sự không bỏ qua được. Cô đi đến sân trượt nhìn thử, đúng là nữ, một bé gái bốn tuổi mặc đồ trượt tuyết trắng hồng đan xen, trông hệt như một túi bột đào mềm mại. Trác Dụ đang dạy cô bé trượt tuyết, tuổi còn nhỏ nhưng trượt rất ra dáng.

Khương Dực nói lớn: "Ông chủ, khách hàng này tìm anh làm thẻ ạ!"

Trác Dụ quay đầu lại, Khương Uyển Phồn đứng bên ngoài rào bảo vệ mỉm cười nhìn anh.

Anh bảo huấn luyện viên bên cạnh huấn luyện cô bé giúp mình, sau đó cất ván trượt tuyết và đi đến bên này.

Khương Dực rướn người nói lia lịa: "Cô ấy muốn được dạy riêng tư, có bớt không anh rể?"

Trác Dụ bảo: "Cô ấy thì không cần bớt, miễn phí cả đời."

Khương Uyển Phồn đưa bình giữ nhiệt mình mang đến cho anh: "Canh hầm cho anh đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!