Mùa đông năm nay đến muộn nhưng khí thế lại mãnh liệt. Thông thường sau tết âm lịch tuyết mới bắt đầu rơi, nhưng năm nay nó đã lịch sự ghé thăm vào trước ngày giáng sinh. Khương Uyển Phồn không thích đón những ngày lễ có nguồn gốc nước ngoài, có lẽ vì phải giải quyết công việc và sâu trong cô cảm thấy truyền thống Trung Hoa mới là tốt nhất.
Thời gian một tuần lễ có thể làm được rất nhiều việc.
Trác Dụ đưa cô đi ăn thử một tiệm lẩu mới khai trương, theo đánh giá mùi vị cũng khá bình thường, ăn không vui lắm, vì vậy Trác Dụ lại đưa cô đi ăn tiếp bữa thứ hai.
Khương Uyển Phồn đồng ý tham gia một số buổi phỏng vấn do ban tổ chức cuộc thi sắp xếp, chỉ mới đến buổi thứ hai mà cô đã mất kiên nhẫn rồi.
Hướng Giản Đan gọi điện thoại tán gẫu với cô, nhắc đến chuyện lạ mấy hôm trước, không biết vì sao cửa phòng Khương Dực đột nhiên lại bị mở ra, rõ ràng không có ai đến nhà cả.
Lúc này Trác Dụ đang gối đầu trên đùi Khương Uyển Phồn, vừa nghe vừa cười, cười cười như thế rồi sắc mặt chợt phai nhạt. Khương Uyển Phồn cúi đầu nhéo sóng mũi cao của anh một cái, cô biết anh đang nhớ lão Trác.
Bộ phim mới của Thịnh Lê Thư đã đóng máy và cô ấy đã nhận một show giải trí được ghi hình ở thành phố B, một tháng tới sẽ ở lại đó, thế là cô bạn tràn đầy hứng thú sắp xếp những buổi tụ tập với các chị em của mình xong xuôi, hơn nữa còn nhiệt tình đề cử vài nam blogger mình mới phát hiện.
Khương Uyển Phồn có một dự cảm khác thường, bèn hỏi: "Cậu lại tặng họ mấy cái hỏa tiễn rồi?"
Thịnh Lê Thư đáp: "Hôm nay không nhiều, chắc chưa đến 20 ngàn tệ đâu."
Khi này Khương Uyển Phồn mới thuyết phục Trác Dụ: "Ban ngày anh mở câu lạc bộ, tối đến anh livestream đi."
Trác Dụ đau hết cả đầu, cuộc sống của ngôi sao nữ xa hoa mỹ miều, sợ cô bạn sẽ dạy xấu vợ mình.
Dĩ nhiên cả hai vợ chồng, mỗi người đều đang làm một chuyện rất quan trọng.
Đọc Full Tại
Một tuần sau, "Triệu Lâm" nhận được văn bản của sở luật, Trác Dụ ủy thác toàn quyền chuyện lần này cho luật sư Tần Vũ Minh, chính thức viết đơn yêu cầu về việc phân chia tài sản "Triệu Lâm" và cổ phần quyền sở hữu.
Ban đầu khi công ty thành lập, Trác Khâm Điển đã góp 25% số vốn đăng ký, chiếm một khoản lớn nhưng cổ phần lại không nhiều. Về sau Trác Dụ vẫn luôn làm việc ở công ty nên chưa từng làm rõ về chức quyền của mình. Dầu rằng sau đó đã nghỉ việc và bên phía công ty vẫn có phần làm lơ, nhưng vì có máu mủ tình thân không dứt được nên anh không truy cứu nhiều.
Phần công văn này được soạn một cách hợp quy tắc. Nó tuân theo những bằng chứng rõ ràng và luật pháp, dựa vào giá trị thị trường và quy mô hiện tại của Triệu Lâm ở thành phố này, không hề thấp chút nào. Nhưng nó cũng cực kỳ lạnh lùng, một dấu chấm câu cũng không hề chừa lại đường sống.
Lâm Cửu Từ và Lâm Diên hốt hoảng không hiểu chuyện gì, van nài Trác Mẫn Mẫn đi tìm Trác Dụ nói giúp.
Trác Mẫn Mẫn lắc đầu, không thốt nên lời, sắc mặt suy sụp tựa như khiến bà ta già đi mười tuổi.
Lâm Diên không biết chuyện, đành tự mình đi. Nhưng ngay cả mặt mũi Trác Dụ còn chẳng gặp được. Cuối cùng người đến gặp anh ta là luật sư Tần Vũ Minh.
Luật sư Tần rất trực tiếp: "Nếu anh không đồng ý đơn yêu cầu này, anh Trác sẽ chính thức đệ đơn kiện lên tòa án."
Lâm Diên bối rối vài giây, mơ hồ cảm thấy đã hết hy vọng. Sự phiền muộn bực dọc mấy ngày liên tiếp hóa thành vẻ mặt dữ tợn, anh ta cạy mạnh góc bàn, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ anh ta không biết hiện tại tỉ lệ tài sản – nợ của "Triệu Lâm" là 70%? Chuỗi vốn đã đứt gãy, không có đơn hàng, nội bộ xích mích bất ổn, bên ngoài đầy rẫy khó khăn, anh ta có nghĩ đến chi phí quan hệ công chúng sau này không?
Cùng lắm thì tôi đưa cho anh ta đấy, anh ta cũng đừng hòng thoát khỏi liên can!"
Luật sư Tần đã có một thời gian dài hành nghề chuyên nghiệp, dù lời nói có tàn nhẫn đến thế nào cũng không hề gợn sóng hay sợ hãi. Anh ấy nói với Lâm Diên: "Anh không cần lo lắng, những gì anh nghĩ đến, sở luật chúng tôi cũng đã nghĩ xong cách giải quyết cho khách hàng. Dựa theo đơn yêu cầu của khách hàng, sau khi ký kết hợp đồng cổ phần, anh ấy sẽ bán lại."
Lâm Diên kêu lên: "Anh ta nghĩ sẽ còn có ai mua lại sao?"
"Đấu giá một hài, Lâm tổng nói xem có người mua lại không nhỉ?"
Lâm Diên đứng tim trong nháy mắt, anh ta bỗng nhiên hiểu ra, Trác Dụ không phải muốn cổ phần thật mà anh chỉ đang muốn hủy diệt mà thôi. Tiếng nhạc trong nhà hàng du dương, mỗi một lần giai điệu violin lên cao lại như kéo ra một vạch máu trong tim. Lâm Diên không màng đến hình tượng, run tay lấy điện thoại ra.
"Xin lỗi, thuê bao bạn gọi tạm thời không thể liên lạc được."
—
- Trác Dụ đã chặn toàn bộ phương thức liên lạc của anh ta.
__
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!