Tạ Hựu Địch đứng bên cạnh giường bệnh ôm bụng cười như điên những nửa tiếng đồng hồ, Trác Dụ đang truyền dịch từng chút một, quay đầu nhìn vào tường. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày vì ăn quá nhiều đồ bổ mà phải nhập viện.
"Có nên nói cho Tiểu Khương biết không? Dù sao tối nay cậu cũng cần có người trông nom mà." Tạ Hựu Địch vừa ngáp vừa cố ý hỏi.
Trác Dụ đỡ trán, bất lực bảo: "Cậu im miệng đi."
"Người nên im miệng là cậu đấy, ăn bao nhiêu đồ bổ như thế, rất khó để không nghi ngờ động cơ của cậu đấy."
"Cậu còn mặt mũi nói ra câu này à." Trác Dụ không dám hồi tưởng lại dù chỉ một giây, bên dưới nổi lửa, bên trên cũng nổi lửa: "Ai bảo cậu gọi 120, cậu lái xe đến đón tôi thì chết mất à?"
Gọi xe cấp cứu gây nên động tĩnh lớn, toàn dân cư ở Bốn Mùa Genting đều ùa ra xem náo nhiệt. Anh đã từ chối đi theo xe y tá một lần: "Cảm ơn, tôi đi được, tôi không sao."
Y tá làm hết bổn phận của mình, tưởng anh bất lực nhưng vẫn cậy mạnh, thế là dứt khoát tiêm cho anh một mũi thuốc an thần.
"Được, tối nay tôi ở với cậu, sáng mai tôi từ đây đến thẳng sân bay luôn." Công việc của Tạ Hựu Địch có chuyến công tác đến Quảng Châu, song lúc quan trọng anh ấy vẫn rất đáng tin. Trong lòng Trác Dụ cảm thấy được an ủi đôi chút, sau đó lại nghe anh ấy bảo: "Tôi định tìm hộ lý cơ nhưng sợ cậu làm ra chuyện cầm thú nên tôi đành đích thân vượt qua hiểm nguy vậy."
Tay không cắm kim của Trác Dụ cầm áo khoác lên ném về phía anh ấy, Tạ Hựu Địch khoa trương phe phẩy gió trước mũi: "Toàn mùi kỷ tử!"
… Cả đời này Trác Dụ không muốn nghe thấy hai chữ này nữa.
Tạ Hựu Địch đến chỗ y tá lấy một chiếc ghế nằm cho người ở lại chăm bệnh rồi nằm trên đó lật xem báo cáo kiểm tra của anh, tặc lưỡi khen ngợi: "Được đó nha ông chủ Trác, cái này có thể so sánh với chỉ số sức khỏe mẫu luôn đấy. Má ơi, c@u nhỏ của cậu hoàn mỹ phết, bình thường không hề nhìn ra luôn đấy."
"Thằng điên." Trác Dụ cạn lời: "Khi không cậu nhìn chằm chằm cái đó của tôi làm gì."
Tạ Hựu Địch cười nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn khen ngợi thay cho ba vợ cậu thôi mà."
Khương Uyển Phồn ngồi chuyến bay sớm nhất quay về.
Không ai mật báo cả, Trác Dụ tự thẳng thắn nói với cô.
Từ lần hai người cãi nhau sau vụ tai nạn xe trước, anh đã thề bất cứ có chuyện gì cũng sẽ không giấu giếm cô nữa.
Khi chạy đến nơi, Khương Uyển Phồn sững sờ đứng ngoài phòng bệnh mãi không dám vào. Bên tai vẫn văng vẳng lời nói của bác sĩ trưởng khoa: "À, cô là người nhà bệnh nhân sao. Thật ra các chỉ số phần cứng của bệnh nhân đã khá tốt rồi, cô nên khuyên nhủ chút đi, không cần theo đuổi sự hoàn mỹ đâu."
Cô hoảng hốt nhìn Trác Dụ.
Trác Dụ cũng mờ mịt nhìn cô.
Đọc Full Tại
Cảnh tượng này ngưng đọng kéo dài tầm nửa phút, sau đó hai người đồng loạt bật cười thành tiếng.
Trác Dụ tủi thân nói: "Anh thật sự không cố ý nhập viện đâu, em đừng mắng anh."
Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười: "Bình thường em hung dữ với anh lắm sao?"
Trác Dụ lắc đầu không nói gì, tóc mềm mại rủ trước trán, nốt nhiệt bên khóe môi vẫn chưa xẹp, khóe mắt hơi ửng đỏ vì bị thuốc bổ làm nóng trong người, thoạt nhìn anh như một chú thỏ trắng lớn bị thương, đáng thương vô cùng.
Khương Uyển Phồn đi ra ngoài gọi điện thoại cho Hướng Giản Đan, giọng bất đắc dĩ: "Mẹ ơi, có phải tất cả dược liệu ở thị trấn đã bị ba với mẹ thầu hết rồi không?"
…
Vừa nghe tin Trác Dụ nhập viện, Kỳ Sương gấp không chịu được. Sau đó lại nghe đến nguyên nhân khác thường này thì tức khắc kêu la như sấm. Bà tức giận mắng con trai và con dâu mình không ngừng: "Hai đứa con đã bao lớn rồi hả, sao lại không có chừng mực như thế! Bác sĩ trung y người ta cũng phải thăm khám kỹ lưỡng rồi mới dám hốt thuốc đúng bệnh, hai đứa con thì hay rồi, thích làm lang băm lắm à, trong lòng không suy nghĩ à, xem cháu rể của mẹ là vật thí nghiệm!"
Hướng Giản Đan yếu ớt giãi bày: "Bọn, bọn con cũng vì muốn tốt cho Tiểu Trác thôi mà."
"Tốt cái đầu con!" Thường ngày Kỳ Sương là một bà cụ vui vẻ thoải mái nhưng khi chạm vào giới hạn của bà thì thật sự rất khiếp người: "Có tốt hay không là do hai đứa con quyết định sao? Phải Khương Khương nói mới tính chứ. Con bé chẳng nói gì mà hai đứa con ở đây mù quáng thêm dầu vào lửa."
Hướng Giản Đan cũng thấy tủi thân lắm: "Bọn con chỉ có ý tốt thôi mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!