Sau khi cô họ của Khương Uyển Phồn cưới chồng và chuyển đến đây, bà gần như không qua lại thường xuyên với bên nhà họ Khương nữa. Đầu năm nay nghe bảo Khương Uyển Phồn đã kết hôn, song cụ thể ra sao thì bà ấy không biết. Ba của Lâm Mễ Dữu càng không rõ tình hình, vừa nghe có người muốn thuê sân trong 20 năm thì vui sướng vỗ đùi. Sau đó ông kể lại chuyện này cho cả nhà nghe, Lâm Mễ Dữu hơi nhạy cảm với người đến từ thành phố B, hỏi theo bản năng: "Tên gì ạ?"
Ây dà, đúng là bánh xe định mệnh rồi.
"Vậy chuyện thuê sân này có thể thương lượng lại không?" Vừa gặp lại Lâm Mễ Dữu, Trác Dụ đã hỏi thẳng, còn gọi người ta một tiếng hệt như bổ dao: "Em họ."
Lòng Lâm Mễ Dữu ngứa ngáy chết mất: "Chị!"
Khương Uyển Phồn phục luôn đấy, đành kéo tay áo anh, nhỏ giọng trách: "Xin người ta mà tỏ thái độ như vậy à." Vừa đen tối vừa thiếu đánh.
Trác Dụ nói khẽ bên tai cô: "Em đến rồi, anh không sợ nữa."
Lâm Mễ Dữu che mắt, không thèm nhìn hai người.
Cô ấy cũng không phải muốn làm khó Trác Dụ, cái gọi là trả thù kia cùng lắm chỉ là mồm miệng nhanh nhạy chút thôi. Bây giờ cô ấy và bạn trai đang ở bên nhau rất hạnh phúc, đã bàn bạc chuyện cưới xin trong nửa năm tới. Hồi học đại học, Trác Dụ quá nổi tiếng, thuộc nhóm trai đẹp, ngành học lại là môn trượt tuyết có yêu cầu cực cao, là môn thể thao có độ khó lớn, gia đình bình thường sao có thể đủ khả năng chi trả được.
Thật ra rất nhiều người thích Trác Dụ, Lâm Mễ Dữu chỉ đơn giản là người cuồng nhan sắc và thích tham gia náo nhiệt chứ không đến mức si mê quá. Cô ấy định nghĩa màn tỏ tình dưới ký túc xá nam kia là lịch sử đen tối lớn nhất trong cuộc đời mình.
Con gái ấy mà, tự chủ động làm thì có làm gì cũng không hối hận. Nhưng Trác Dụ của khi ấy quá kiêu căng, không xem ai ra gì, từ chối người khác cũng không thèm để ý cách thức.
"Em rất tức giận đấy, sao anh còn kiêu ngạo hơn cả em thế?" Lâm Mễ Dữu phẫn uất, bất bình bảo: "Lúc em về nghĩ ra cách mắng lại anh ấy thì anh ấy đã sang Thụy Sĩ thi đấu mất rồi."
Khương Uyển Phồn không khỏi buồn cười, đồng tình nói: "Đúng là không tốt gì cả."
Câu này thì Lâm Mễ Dữu không dám thừa nhận.
Đọc Full Tại
Nếu mà thừa nhận thật thì chẳng phải đang mắng khéo Khương Uyển Phồn thu mua đồ đồng nát sao. Cô ấy khịt mũi bảo: "Chị, đừng tưởng em không hiểu nhé, chị đang bao che anh ấy thì có."
Khương Uyển Phồn bảo Trác Dụ về phòng lấy đồ, cố ý để anh rời đi.
Sau khi người đi, Lâm Mễ Dữu kìm lòng chẳng đặng thở dài một hơi: "Hồi em học năm tư có nghe bạn học bảo anh ấy từ bỏ trượt tuyết, đổi nghề làm kinh doanh. Bọn em thật sự không hiểu luôn đó. Chị à, chị chưa từng thấy anh rể lúc ở đại học đâu, vô cùng rạng rỡ chói mắt. Dùng một từ thô bỉ hơn để hình dung là cảm giác thiếu niên bồng bột ấy ạ."
Khương Uyển Phồn chưa từng thấy, song chỉ dựa vào một chi tiết là cô đã có thể tưởng tượng ra.
Từ sau khi nghỉ việc ở "Triệu Lâm", Trác Dụ rất hiếm khi mặc âu phục, bao giờ cũng là áo khoác thoải mái, mở rộng. Theo tâm tư Khương Uyển Phồn đánh giá thì cô thích phiên bản Trác Dụ trong trang phục thoải mái hơn, trông tự do và phóng khoáng hơn cả, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên khí phách không đè nén nổi.
Trác Dụ cầm đồ quay lại từ phía xa xa, nom thấy anh, hai người ăn ý nhìn nhau cười rồi kết thúc cuộc bàn tán sau lưng. Lâm Mễ Dữu nhỏ giọng bảo: "Chị, chị tìm cơ hội bảo đàn anh biểu diễn trượt tuyết cho chị xem đi, không lỗ đâu ạ."
Khương Uyển Phồn cười đáp: "Được."
"Cười cái gì đó?" Trác Dụ đến gần, đưa ví tiền cho cô rồi mới khó hiểu hỏi.
"Cười anh phong lưu ong bướm đấy." Lâm Mễ Dữu ung dung vô lo gập đầu ngón tay: "Hoa khôi khoa giáo dục này, em gái học viện vũ đạo bên cạnh này…"
Vẻ mặt Trác Dụ bình tĩnh cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
"Ồ?" Khương Uyển Phồn liếc anh: "Lật sổ sách kìa, không căng thẳng à?"
Trác Dụ nắm tay cô, vô cùng tự tin nói: "Không căng thẳng, dù sao bây giờ anh cũng là của em mà."
Chuyện thuê sân hoàn thành thuận lợi, thuê thời hạn 20 năm, Trác Dụ rất có thành ý trong lần hợp tác này. Sau khi ký hợp đồng, Lâm Mễ Dữu cười tít mắt nói: "Cảm ơn anh rể ông chủ!"
"Thay đổi thái độ nhanh thế à?" Trác Dụ hỏi trêu.
Sắc mặt Lâm Mễ Dữu xị xuống chỉ trong tích tắc: "Đồ đàn ông tồi."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!