Chương 42: (Vô Đề)

Khương Uyển Phồn như được nạp một viên thuốc an thần vững vàng, khiến cô đang lơ lửng ngoài chín tầng mây rơi thẳng xuống đất, xung quanh đều là thực tế.

Cô ngây ngô cười hì hì, thậm chí còn quên béng mất cơn đau ở đầu gối.

"Anh thì sao, ở bên kia có thuận lợi không?" Cô hỏi.

Trác Dụ không muốn lừa dối cô: "Không thuận lợi lắm."

Khương Uyển Phồn "à" một tiếng.

"Không an ủi anh chút à?" Trác Dụ hỏi trêu.

"Ồ."

"Cục cưng, em nhịn mấy ngày nữa nhé." Trác Dụ bỗng nhiên trầm giọng: "Anh hiểu ám hiệu của em rồi."

"…"

Đọc Full Tại

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại một lúc lâu, Khương Uyển Phồn mới sực hiểu ra.

Á à.

Trác Dụ đúng là bậc thầy đoán chữ.

Khương Uyển Phồn càng nghĩ càng thấy mặt nóng phát hoảng, bèn nhắn tin cho Trác Dụ giải thích: "Em không có ý đó."

Trác Dụ trả lời trong tích tắc: "[mỉm cười] [OK]"

Rõ ràng người muốn làm chuyện đó là anh cơ mà, đúng là đồ mặt dày.

Điện thoại lại rung lên.

Lần này là Trác Di Hiểu: "Chị ơi chị ơi, em có thể kể anh nghe chuyện hôm nay không ạ? Không nên để người khác chiếm cơ hội trước."

Khương Uyển Phồn mỉm cười, tốt lắm, cô gái nhỏ biết tính toán rồi.

Cô hồi âm: "Không cần nói, anh em ở bên kia bận rộn nhiều việc lắm."

Trác Di Hiểu: "Nhỡ họ mách anh trước, nói xấu hai chúng ta thì sao ạ?"

Khương Uyển Phồn: "Yên tâm, ở anh em thì về chị vẫn phải có tự tin chứ."

"Được ạ." Trác Di Hiểu gửi liên tục ba biểu tượng cây chanh: "Không thích ăn nhiều chanh đâu, sao lần nào cũng nhồi cho em hết vậy."

__

Địa điểm đầu tiên Trác Dụ hạ cánh là Cát Lâm, vị trí địa lí ở đây tuyệt vời và đã hình thành nên chuỗi kinh tế thể thao trượt tuyết tương đối lớn. Anh đã từng tập luyện tại vài sân trượt tuyết lớn bên này, mấy năm trôi qua đã có sự thay đổi lớn khiến anh bồi hồi không thôi.

Anh liên lạc với người bạn đã từng là đồng đội của mình, lúc gặp nhau, Trác Dụ suýt thì không nhận ra đối phương. Ngay cả Tạ Hựu Địch cũng nghi ngờ: "Cậu chắc không? Vóc dáng này có thể làm vận động viên trượt tuyết sao?"

Trương Li Mễ vẫy tay lia lịa: "A Dụ!"

Thời điểm ôm nhau, Trác Dụ bị anh ấy đụng đau cả ngực, cau mày hỏi: "Sống tốt lắm à? Sao mập ra như này rồi."

"Cũng tạm thôi, cùng lắm là trên dưới 250 cân gì đó." Trương Li Mễ cười chất phác: "Còn cậu đó, không thay đổi tẹo nào."

Biết mục đích chuyến đi lần này của Trác Dụ nên Trương Li Mễ đã sàng lọc chọn ra hai sân tuyết thích hợp nhất giúp anh. Hai người cùng đi kiểm tra, sau đó lên đường đến Trương Gia Khẩu, núi Trường Bạch và Nội Mông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!