Thời tiết ở Lâm Tước rất kì lạ, tuần trước khi đến đây lạnh tới nỗi phải mặc áo bông. Nhưng lần này lại nóng bức phải mặc áo ngắn tay. Hoa hoa cỏ cỏ trong khu vườn nhỏ nhà họ Khương thay nhau nở rộ. Lúc trước không hề phát hiện ra Khương Vinh Diệu có trồng một chậu hoa hướng dương.
"Sao thế anh rể, ngắm hoa buổi sáng hả." Khương Dực mang dép lê, tiện tay ngắt một nhánh cỏ ngậm vào miệng: "Em tốt bụng cảnh báo anh trước nha, hôm nay đừng chọc lão Khương, sắc mặt ông ấy y như tấm lưới nướng thịt ấy."
Trác Dụ liếc cậu, biểu cảm khó nói.
Khương Dực cười tít mắt: "Không vòng vo nữa, em biết là vì chuyện của anh. Đừng thấy ba em ngày nào cũng là một ông già tích cực vui vẻ được nhiều người yêu quý mà lầm nhé, thật ra ông ấy khá khó tính đó, nhất là trong những chuyện về chị em."
Trác Dụ cũng ngắt một nhánh cỏ đuôi chó mọc dọc bên mép bồn hoa dài: "Sao anh cảm giác em như được nhặt về vậy."
"Em quen rồi, vô học, lười biếng, họ đã tiếp nhận sự thật này từ lâu. Nhưng chị em thì khác, là hy vọng của cả gia tộc."
Trác Dụ không thể khen ngợi, đành miễn cưỡng nói: "Ừ, tâm lý tốt đấy."
"Vậy nên anh phải học hỏi em nha." Khương Dực chống đầu gối đứng dậy: "Mấy ngày nay anh có nghe thấy gì cũng đừng để trong lòng."
Có cực kỳ nhiều hàng xóm nuối đuôi nhau đến nhà họ Khương, Trác Dụ quen mắt một hai người gì đó. Thỉnh thoảng Hướng Giản Đan lại cười rồi liếc mắt về phía Trác Dụ. Anh không hiểu rõ tiếng địa phương ở đây nhưng có thể cảm nhận được nội dung trò chuyện của họ có liên quan đến mình.
Mấy nhóm người cứ đến như vậy khiến lòng Trác Dụ hoảng loạn không thôi. Đúng lúc này, một người gọi là thím Lý đưa theo một đứa cháu gái nhỏ chừng năm tuổi đến cùng mình. Trác Dụ cầm xe đồ chơi dụ cô bé: "Có muốn cái này không?"
Cô bé ngây thơ gật đầu.
Đọc Full Tại
"Vậy cháu giúp chú một việc, có thể nói cho chú biết bà nội và họ đang nói gì với nhau không?"
"Họ bảo chú không đi làm, không kiếm tiền nên chị Khương Khương sắp xếp cho chú về nhà ông ở." Cô bé dùng nói non nớt phiên dịch xong, chẳng ngờ lại xem thường chiếc xe đồ chơi cũ này: "Chú ơi, chú có kẹo không ạ?"
Trong lòng chú đau khổ vô cùng.
Trác Dụ bỗng nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của Khương Dực. Thị trấn nhỏ chỉ lớn từng đó, ai ai cũng biết, heo nhà ai sinh con cũng có thể bàn ra bàn vào rõ là lâu. Một chuyện khiến cả thị trấn náo động chính là Khương Uyển Phồn đột nhiên kết hôn. Có lẽ Trác Dụ không hề biết rằng, nhân dân ở thị trấn đã biết rõ chữ bát, số thẻ căn cước của anh còn hơn cả chính bản thân anh.
"Cuối cùng anh cũng phát hiện ra rồi à, em sợ nói thẳng quá anh lại không chịu nổi." Khương Dực biếng nhác nói: "Họ đã tám chuyện anh từ chức hai ngày hai đêm rồi. Anh xem những người đến đây hai ngày qua, họ không phải đến tám chuyện với mẹ em đâu, mà là đến nhìn anh đấy."
Sắc mặt Trác Dụ sa sầm: "Anh có gì mà nhìn?"
"Đẹp trai đấy." Đuôi mắt Khương Dực xếch lên: "Một người đàn ông mới kết hôn đã sa ngã, có thể sẽ khó coi mà."
"Anh chỉ thất nghiệp thôi." Không phải sa ngã.
"Ở chỗ bọn em là cùng một ý cả." Khương Dực an ủi anh qua loa: "Anh đừng bận tâm quá, chờ khi nào anh có công ăn việc làm lại là chiều gió sẽ thay đổi thôi."
Trác Dụ trầm mặc không biết nói gì.
Khương Dực như có thuật đọc tâm: "Anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi bây giờ. Nếu mà anh đi, mọi người sẽ bảo anh chột dạ, xấu hổ, không dám đối mặt đó."
Trác Dụ nhắm mắt hỏi: "Vậy anh nên làm sao?"
"Đừng để trong lòng là được."
"…"
Trác Dụ nhắn tin Wechat cho Khương Uyển Phồn để bày tỏ sự buồn rầu của mình.
Nhưng anh canh chừng điện thoại đến trưa vẫn không nhận được một chữ hồi âm nào.
Giữa trưa, khi đã không nhịn được nữa, anh quyết định gọi điện thoại cho cô. Chuông điện thoại reo đến tiếng cuối cùng mới được bắt máy, Lữ Lữ hỏi: "Anh rể, cô giáo em đang bận rồi, anh có việc gì không? Em chuyển lời giúp anh."
Trác Dụ nghẹn trong lòng, hoảng hốt khôn xiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!