Chương 34: (Vô Đề)

"Chứ không tớ cưới anh ấy làm gì? Thà tiêu tiền mua vui, tặng ba món quà trên live stream là các em trai trẻ tuổi có thể biểu diễn điệu nhảy lung lay xã hội cho tớ rồi."

"Tớ đồng ý."

"Tớ đồng ý."

Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm đồng thời giơ tay, cả ba người có quan điểm thống nhất.

Sau mười giờ tối, quán bar bắt đầu đông khách hơn, DJ điều chỉnh nhạc, mỗi một nhịp trống đều đánh mạnh vào dây thần kinh. Mi mắt Khương Uyển Phồn giật một cái, chẳng chỗ nào thoải mái cả.

"Cậu ra ngoài uống rượu thế này chồng cậu có biết không?"

"Biết cũng công cốc thôi, tớ chặn anh ấy rồi." Khương Uyển Phồn đưa hai tay chống má, càng nghĩ càng cảm thấy vô nghĩa: "Các cậu nói đi, tớ cần một hình nhân làm gì."

"Có thể dùng để ngắm này, mang ra ngoài tăng thể diện này." Thịnh Lê Thư nói xong cũng tự sửng sốt: "Bây giờ yêu cầu của chúng ta về đàn ông đã thấp như vậy rồi sao?"

Hướng Khâm phì cười, nâng ly rượu cụng ly với hai cô bạn sau đó nhắc nhở thành thật: "Mặc dù chuyện này anh ta có sai đấy nhưng điểm xuất phát thì không sai, chứng minh được phản ứng bản năng của anh ta, luôn ưu tiên cân nhắc vấn đề từ góc độ của cậu. Mà sở dĩ cậu tức giận như vậy là vì cảm thấy cái anh ta "cho rằng" không đúng với điều cậu thật sự muốn. "Làm" và "không làm tốt" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Đối mặt trực diện với vấn đề thì được nhưng mắng chó mắng mèo thì không thể đâu."

Hướng Khâm ấy mà, tuy không thể nói là cô ưa thích gì Trác Dụ nhưng cô tuyệt đối sẽ không châm dầu vào lửa trong thời điểm này. Cô thật lòng muốn tốt cho Khương Uyển Phồn, bát nước lạnh tạt vào mặt bạn mình lúc cô ấy kích động là lời khuyên nhủ có chừng mực. Còn khi cô ấy tức giận, cô sẽ đưa ra lời phủ nhận phù hợp để xây dựng lại lý trí của đối phương.

Khương Uyển Phồn lại bực bội uống một ngụm rượu, sau đó thở dài bảo: "Tớ biết. Nhưng quan hệ gia đình Trác Dụ phức tạp quá, gia đình cô anh ấy thật sự xem anh ấy là lao động chân tay. Nói thật, tớ chưa từng thấy người lớn nào biết diễn trò như cô anh ấy đấy."

Nói như thế nào về người tên Trác Mẫn Mẫn này nhỉ. Theo như hiểu biết của Khương Uyển Phồn, bà ta là một hình mẫu điển hình đại diện cho việc diễn trò. Sở trường của bà ta là nhìn thấu lòng người và chuyên chọn những điểm yếu đuối nhất của đối phương để công kích liên tục. Lâm Cửu Từ bình thường, Lâm Diên quần là áo lụa thì Khương Uyển Phồn không để vào mắt làm gì. Chỉ riêng bà cô này là nguồn gốc mọi ân oán, liên quan đến tình cảm.

Dĩ nhiên Khương Uyển Phồn có thể không quan tâm đến nhưng Trác Dụ thì không được. Việc cô anh phải cắt chân là do ba anh gây ra, mặc dù Khương Uyển Phồn không tán thành quan điểm đời cha ăn mặn đời con khát nước như vậy, song cô cũng nhìn ra được vì điều đó mà Trác Dụ khốn khổ, hãm sâu trong đó không cách nào thoát ra được.

Trác Di Hiểu đã lén nói với cô rằng Trác Dụ từng muốn rời khỏi "Triệu Lâm" mấy lần nhưng luôn bị Trác Mẫn Mẫn khuyên nhủ ở lại.

Khương Uyển Phồn hỏi khuyên nhủ thế nào?

Đọc Full Tại

Đau chân, bảo Trác Dụ đưa đi khám bác sĩ, bôi thuốc cho vết thương ngay trước mặt anh, phân chân teo tóp còn lại sau khi cắt cụt giống như một thanh trụ trống mềm nhũn không chút sức lực trông rất đáng sợ.

"Cô anh ta có nghiêm túc không?" Thịnh Lê Thư kêu lên: "Đây là đe dọa tinh thần đấy."

Khương Uyển Phồn lắc đầu, phiền muộn bảo: "Trong những chuyện ân oán ngày xưa của gia đình bà ấy, sự hiện diện của tớ quá nhỏ bé. Tớ không dám nói những thứ này ra trước mặt anh ấy, cũng không dám khuyên nhủ gì nhưng tớ thật sự không cam lòng."

Hướng Khâm buông tay: "Vậy cậu định làm gì tiếp theo?"

Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên, khóe mắt lộ vẻ mông lung của men say, cái miệng nhỏ thưởng thức rượu trong ly, nhất thời không nói gì.

Thịnh Lê Thư giải mã chuẩn xác sắc mặt cô vào giờ phút này, kêu lên: "Hai người mới kết hôn hai tháng, có phải ly hôn bây giờ sẽ không tốt lắm không?"

Khương Uyển Phồn nghe vậy thì cười giễu, hai tay nâng mặt, lười biếng ung dung phụ họa: "Không tốt thật đấy, nên ly hôn sớm hơn mới đúng."

Ba người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.

Hướng Khâm cảm thán: "Kết hôn có gì tốt đâu, cả đống chuyện phiền muộn, suốt ngày đấu trí thi can đảm y như quay phim cung đấu ấy."

"Mà trong phim cung đấu mình sẽ có hào quang của nhân vật chính, thỉnh thoảng lại có bàn tay vàng. Nhưng cuộc sống là cuộc sống, toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi, hao tốn sức lực." Thịnh Lê Thư cũng bùi ngùi nói.

Khương Uyển Phồn cảm thấy mình hơi say, cong eo nằm vùi đầu vào hai cánh tay, thành ly trong suốt phản chiếu khuôn mặt ảo ảnh của cô, méo mó, lệch vị trí. Cô ngắm nhìn hồi lâu, đến mức bị choáng đầu do hình ảnh đong đưa của chính mình. Khi nhắm hai mắt lại, đầu óc xuất hiện hình ảnh theo bản năng nhưng lại là một gương mặt khác.

Giận thì giận thật đấy nhưng cô vẫn rất nhớ anh.

Nhớ đến nỗi… Sau khi nguôi giận vẫn không khỏi đặt mình vào vị trí của đối phương để suy xét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!