Chương 33: (Vô Đề)

Sau khi ăn xong, Trác Dụ mượn cớ: "Con còn cuộc hẹn với bạn."

Đúng lúc này Khương Uyển Phồn cũng phụ họa theo anh: "Tạ Hựu Địch đã gửi địa chỉ, có thể đi được rồi."

Hai người đều biết rõ trong lòng, ăn ý nhìn nhau. Ánh mắt Trác Dụ lộ ý cười, sau đó anh nghiêm trang đứng dậy: "Cô, dì, bọn con không ở lại nữa ạ."

Mãi đến khi nghe tiếng động cơ xe lái đi, người trong nhà mới thôi cười. Một người dì hỏi: "Cứ vậy mà đi à? Sao em không bảo hai đứa nó ngồi lại thêm một lúc?"

Trong lời nói ẩn ý này mang theo vẻ hóng hớt náo nhiệt khiến Trác Mẫn Mẫn càng phiền lòng hơn, lạnh giọng bảo: "Sao em bảo được? Chân ở trên người nó mà."

Một dì khác lên tiếng: "Em đừng đổ thêm dầu vào lửa làm gì, người ta có việc phải làm sao mà giữ được? Đó là gia đình nhỏ của người ta, can thiệp nhiều quá chẳng phải chúng lại bảo bề trên không chừng mực sao."

"Nhưng mà vợ Trác Dụ cũng là một người đầu óc nhạy bén đấy."

Đọc Full Tại

__

"Anh đoán xem bây giờ các cô của anh có đang nói xấu em không?" Trong xe, Khương Uyển Phồn muốn hóng chút gió lạnh nên đưa tay ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay mở rộng đón gió.

"Không đến nỗi nói xấu." Trác Dụ bảo: "Chắc là đổi cách khen."

"Đẹp không phải là một lời khen dành cho em, cùng lắm chỉ xem như nói sự thật thôi."

Trác Dụ cười thành tiếng, đóng cửa sổ xe lại buộc cô phải rụt tay vào: "Người đẹp như vậy đừng hóng gió, nhỡ bị bệnh lại thành mỹ nhân bệnh tật, lúc đó anh sẽ cảm thấy mình giống cầm thú."

Trở về Bốn Mùa Genting, Trác Dụ đã làm chuyện quả thật rất cầm thú.

Dường như anh cực kỳ thích làm lúc tắm. Màn sương mờ ảo mang cảm giác ẩm ướt nong nóng, không gian nhỏ hẹp làm tăng độ nhạy cảm, ngay cả bất cứ âm thanh nào phát ra lúc động tình cũng trở thành tiếng nhạc nền quanh quẩn.

Trác Dụ theo thói quen để lại một dấu hôn nhỏ xíu ở eo cô, đo đỏ tựa như dâu tây chín muồi. Những khi Khương Uyển Phồn kháng cự hành động này, anh sẽ luôn đưa ra các lý do không chê vào đâu được: "Khi nào đến mùa hè mặc đồ bơi, anh sẽ không hôn ở đây."

Khương Uyển Phồn: "?"

"Một mình anh nhìn là được rồi."

Trong phương diện này có vẻ Trác Dụ thật sự rất ham học hỏi tìm tòi. Khương Uyển Phồn kìm lòng chẳng đặng hỏi: "Có phải hồi đi học thành tích của anh tốt lắm đúng không?"

"Cũng tạm." Trác Dụ hôn lên xương quai xanh của cô một cái: "Mỗi bài trên mức tiêu chuẩn không tới 200 điểm."

"…"

Anh khom người xuống, sau một động tác, Khương Uyển Phồn lập tức níu chặt ga trải giường, các nếp gấp trên giường như nở ra một bông hoa tươi tắn. Cô kìm nén nuốt tiếng rên vào cổ họng, run giọng hỏi: "Em là câu đố khó giải gì à?" … Mà anh phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy để thăm dò các thứ.

Trác Dụ ngẩng đầu lên, khóe mắt như bị hun đỏ, chóp mũi đọng một giọt mồ hôi nhưng giọng điệu vẫn vô tội: "Anh chỉ muốn làm cho xứng với chức công tử bột thôi mà."

Mây đêm cuồn cuộn, trăng sao mông lung, Khương Uyển Phồn bị anh dày vò càng dữ trái lại càng tỉnh táo hơn. Nhắc đến điểm thi đại học, hình như cô chưa từng hỏi Trác Dụ tốt nghiệp trường đại học nào.

Trác Dụ nhẹ giọng đáp: "Đại học S."

Khương Uyển Phồn giật mình: "Trường thể thao à?"

Trác Dụ "ừ" một tiếng, vừa nãy trong cơn đu đưa, tóc nằm lung tung trước tràn, ánh mắt cũng dửng dưng hơn nhiều. Anh hỏi: "Có phải em tốt nghiệp học viện mỹ thuật không?"

Khương Uyển Phồn giả vờ không nhận ra anh đang cố ý nói tránh sang chuyện khác, đáp: "Chung trường với Di Hiểu, xem như em là đàn chị của con bé."

Trác Dụ cười cười, đầu ngón tay vuốt v3 đầu vai trắng nõn của cô.

Đọc Full Tại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!