Bà Kỳ Sương càng nói càng đi xa.
Khương Uyển Phồn tiếp câu của bà: "Không có bước thứ hai à bà nội, trói người mang đến cục dân chính, buổi tối vào động phòng vui vẻ."
"Thế thì không được." Bà nội nói gần chỉ xa, tận tình khuyên bảo cô: "Khương Khương à, cháu là con gái, phải dè dặt một chút."
Một thành phố lớn chia thành bốn phương, gió thổi từ Nam đến Bắc làm cành liễu trước nhà lung lay cả một đêm, đong đưa qua lại khiến Trác Dụ hơi choáng váng. Đây là lần thứ ba anh cầm điện thoại lên rồi, vẫn chỉ là tin nhắn "Chào cô" mình gửi đi.
Mười lăm phút không có hồi âm.
Có lẽ là bận rộn nhỉ? Trác Dụ vừa định nhắn thêm một tin nữa thì đối phương đã trả lời.
Khương:[Xin chào, Tạ Hựu Địch đã nói với tôi rồi.]
Trác Dụ cũng không biết tại sao mình lại thở phào, anh thay đổi tư thế, nghiêng người dựa vào cửa sổ.
[Nhà sửa lại theo phong cách hiện đại, màu xám trắng chủ đạo, muốn treo thêm tranh bích họa ở huyền quan và hành lang, tủ rượu cũng cần.]
Trác Dụ quanh phòng khách một vòng, phát huy tại chỗ đưa ra tất cả những nơi có thể nghĩ:
[Ngay lối vào có một tủ giày dài, tôi cũng muốn trang trí chút gì đó nhưng không cần quá lố lăng màu mè]
Giữa ngón tay Trác Dụ kẹp điếu thuốc chưa châm, điếu thuốc màu trắng nhỏ dài kẹp giữa ngón tay càng tôn lên vẻ mạnh mẽ. Anh không dừng lại, các ký tự nhảy nhịp nhàng hệt nước chảy mây trôi:
Ngày mai tôi có thể đến tìm cô không?
Nhắn xong, Trác Dụ ấn tắt màn hình, cầm trong tay.
Chẳng mấy chốc điện thoại lại rung lên.
Khương:[Mấy thứ này đều cần xếp lịch, phải đợi khoảng 1-2 tháng.]
Trác Dụ hơi sửng sốt.
Tuy đã tưởng tượng ra vô số trường hợp nhưng không ngờ lại như vậy. Tất cả mọi sự chuẩn bị đều kết thúc bởi một câu "hết hàng". Đương khi không biết phải trả lời lại thế nào thì,
Khương:[Nhưng ngày mai có thể đến gặp tôi trực tiếp.]
Sống lưng Trác Dụ dựa lên cửa kính thủy tinh, vai hơi nghiêng, nhìn chằm chằm màn hình bật cười.
Lại một tin nhắn mới gửi đến:
Khương:[Nghỉ ngơi sớm nhé, dì Tạ.]
__
Trác Di Hiểu cảm thấy tâm trạng anh mình hệt như thời tiết hôm nay vậy, trời xanh mây trắng, trong trẻo sáng ngời. Trác Dụ bị nhìn chằm chằm một lúc thì kìm lòng chẳng đặng hỏi: "Trên mặt anh có hoa à?"
Cô bé nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng ngay ngắn: "Không có hoa, có ánh sáng."
Từ học viện mỹ thuật đến "Giản Yên" mất nửa tiếng lái xe, buổi chiều cô bé vốn có hoạt động câu lạc bộ nhưng đã dời lại vì để gặp được Khương Uyển Phồn.
Trong cửa tiệm thời điểm này đang rất bận rộn, hai ba nhóm khách đến. Họ vừa tiến vào thì Lữ Lữ lanh mắt phát hiện: "Bạn của Anh Hựu Địch ạ, chờ chút nha."
Khương Uyển Phồn đang ở gần đó cũng nghe thấy, nhanh chóng đi ra.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, mặc dù màu sắc này rất kén người nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Mái tóc búi cao được cố định bằng một cây bút. Cô và Trác Dụ mặt đối mặt, mắt đối mắt, sau một phen yên tĩnh, Khương Uyển Phồn hơi cau mày song sau đó đã lập tức giãn ra: "Hình như hôm qua tôi nhận nhầm người."
Tầm mắt họ giao nhau, to tròn tỏa ra ánh sáng thoải mái, sau đó cả hai cùng bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!