Chương 25: (Vô Đề)

Trác Mẫn Mẫn vẫn giữ vẻ khoan dung, hơi sửng sốt: "Vậy sao. Cô đã bảo mà, con và Trác Dụ rất có duyên."

"Con xin nhận lời may mắn của cô ạ." Khương Uyển Phồn chủ động khoác tay bà: "Cô, con xuống lầu với cô nhé, cô đi chậm thôi."

Vừa ra khỏi phòng ngủ thì trông thấy Trác Dụ đang lên lầu.

Trác Mẫn Mẫn vỗ tay Khương Uyển Phồn một cái: "Con chú ý nghỉ ngơi nhé, ván bài ở dưới đang chờ cô."

Khương Uyển Phồn vẫn chu đáo đỡ bà xuống lầu.

Lúc quay lại, bước chân cô nhẹ nhàng tung tăng hơn, Trác Dụ khom lưng chống hai tay trên lan can, tầm mắt dõi theo cô.

"Anh cũng trốn việc à?" Khương Uyển Phồn cười tít mắt hỏi.

Trác Dụ nhìn xuống dưới lầu: "Cô anh nói gì với em vậy?"

"Khen em vài câu. Vẻ mặt anh như này là sao? Không tin à." Khương Uyển Phồn ngửa mặt lên: "Em thế này không xứng đáng được khen sao?"

"Mẹ nói đúng thật." Trác Dụ: "Quả nhiên là đỏm dáng."

Đọc Full Tại

"Sao cái gì mẹ em cũng nói với anh vậy, em thối chỗ nào?" [1]

[1] Đỏm dáng trong tiếng Trung là "Xú mỹ ()", chữ "xú" có nghĩa là "thối" nên đoạn sau Khương Khương mới hỏi như trên.

Trác Dụ vươn một tay ôm eo cô, bỗng nhiên vùi đầu vào cổ cô, cất giọng trầm chan chứa ý cười: "Ừm, thơm. Còn nữa, sửa lại một chút. Không phải mẹ em, mà là mẹ của chúng ta."

Dưới lầu, Trác Mẫn Mẫn quay đầu liếc nhìn. Tuy đã bị góc tường che mất một nửa không thấy hết nhưng bà ta vẫn thấy được cái ôm đầy thân mật của hai người.

Bà bình tĩnh rời mắt đi, không giấu được cảm xúc hỗn tạp trong lòng.

Lâm Diên nói đúng, trong chuyện hôn nhân của Trác Dụ, đúng là bà đã rót nước giỏ trúc công dã tràng, bà tự nhận bản thân đã tìm được chìa khóa số mệnh của Trác Dụ, tuy mọi việc không được như ý những phương hướng không chênh lệch là bao.

Năng lực và cách đối nhân xử thế của Trác Dụ quả thật tốt hơn con trai mình.

Có anh ở đây, "Triệu Lâm" sẽ ổn định cả thôi.

Nghĩ lùi lại thì kết hôn chớp nhoáng cũng chẳng việc gì. Một cô gái trẻ tuổi có thể gây nên sóng to gió lớn gì đâu, cùng lắm chỉ là lôi kéo, mỉa mai, dụ dỗ là có thể điều khiển thu phục được ngay.

Nhưng sự linh hoạt của Khương Uyển Phồn thật sự nằm ngoài dự đoán của bà.

Với một khuôn mặt nữ chính trong các tác phẩm văn học thanh xuân bi thương, một trái tim tinh tế hoạt bát, chẳng những ăn mềm không ăn cứng mà còn có thể đào sâu cạm bẫy mà bạn đã sắp đặt xong xuôi và trả ngược lại.

Và thái độ của Trác Dụ nữa.

Chuyện này thì Khương Uyển Phồn không biết.

Trước ngày chính thức gặp mặt nhà họ Khương, Trác Dụ đã đến nhà họ Lâm để gõ chuông báo động trước.

Anh hiếm khi vào thẳng câu chuyện như thế, lúc giải thích, anh đã nói —- "Nếu cô và dượng sẵn sàng đi thì con sẽ nhớ phần ân tình này. Con rất thích Khương Uyển Phồn, thích đến mức ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy đã muốn đưa về nhà gặp ba mẹ con. Nhưng lão Trác đã đi rồi, cô ấy không gặp được. Hai người là người thân của con, bất kể quá khứ có ra sao thì con vẫn luôn hy vọng hai người có thể tiếp nhận chuyện con đã kết hôn, đối xử với Khương Uyển Phồn khoan dung một chút."

Lâm Diên không vui: "Nói gì đấy, gia đình em đã bảo không thích chị ta đâu?"

Trác Dụ cười khẽ, hơi nâng cằm, ánh mắt thờ ơ không chút e sợ: "Không quan trọng."

Tôi thích là được rồi.

Đọc Full Tại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!