Chương 24: (Vô Đề)

Tai Khương Uyển Phồn cứ như bị lửa hun, cô dứt khoát đưa điện thoại tới cho anh: "Hay là anh tự giải thích nha?"

Trác Dụ mày rậm mắt sâu, sau hai giây nhìn cô chằm chằm, anh quay mặt sang chỗ khác, không nói năng gì mà tiếp tục nằm nhoài trên ghế sofa. Tư thế nằm sấp, đầu vùi xuống thấp giống như một chú mèo lông ngắn vừa buồn rầu vừa tủi thân.

Giải thích với họ được ích gì chứ?

Bấy nhiêu đó đã đủ hiểu rồi, nghe anh nói xong chẳng phải lại bảo anh đang già mồm át lẽ phải sao?

Ba mẹ cô, anh em của mình, đám nhân viên trời đánh ở tiệm của cô, còn cả nhóm bạn thân nữa… Trác Dụ đang nhức đầu chợt nghĩ đến một câu: Quan quan khó qua, quan quan qua [1].

[1] Ý chỉ gặp khó khăn và vượt qua nó.

__

Kỳ nghỉ Tết sắp đến nên các công việc cũng gần như kết thúc, phần lớn là thời gian rảnh rỗi tán gẫu hóng hớt. Trác Dụ không thông báo chuyện kết hôn với người ngoài nhưng tin tức luôn được lan truyền nhanh chóng.

Lúc ở trong thang máy, có nhân viên cười nói: "Dụ tổng! Chúc mừng ạ!"

Những người khác không biết chuyện bèn hỏi: "Dụ tổng có tin vui gì ạ?"

"Chúc mừng tân hôn!"

Đọc Full Tại

Trác Dụ chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ và làm những hành động như một người lãnh đạo, khi nhân viên gặp khó khăn đến báo cáo anh, điều đầu tiên nhận được không phải là sự chỉ trích mà luôn là sự giải thích rõ ràng và chủ động giải quyết vấn đề. Trác Dụ có thể tán gẫu với bác bảo vệ tòa cao ốc về chuyện điền nguyện vọng trong kỳ thi đại học của con gái ông ấy năm nay, cũng có thể quây quần với nhóm nhân viên gặm bánh mì nhạt nhẽo thay cho cơm trưa và đấu võ mồm với đối phương.

Dù là lãnh đạo cấp cao của công ty nhưng anh rất được lòng dân và cũng khinh thưởng những kẻ lợi dụng lòng người.

Trong thời gian điểm danh vào làm, gần như ai cũng biết tin Trác Dụ đã kết hôn.

Dụ tổng có bạn gái lúc nào? Kết hôn nhanh thế? Bà xã anh ấy ở đâu? Dáng vẻ ra sao?

Sau khi vào văn phòng báo cáo công việc như bình thường, Chu Chính truyền đạt lại những đợt sóng kinh ngạc này cho anh biết: "Tôi thật sự không ngăn được, đã bảo "không biết" 180 lần rồi mà nhóm lão Lưu có ý kiến với tôi nên cứ bảo tôi cố ý giấu giếm." Giờ phút này, trên trán anh ấy vẫn còn túa đầy mồ hôi: "Dụ tổng, hay là anh phát thiệp mừng đi."

Trác Dụ xoay bút, cười cười xua tay.

Nói sau đi.

Chu Chính quan sát anh hồi lâu rồi đột nhiên cười rộ lên.

"Sao vậy?" Trác Dụ ngẩng đầu lên.

"Không sao cả." Chu Chính thật tâm vui mừng: "Làm việc ở công ty nhiều năm rồi mà đây là lần tôi thấy anh hào hứng tràn đầy tinh thần như vậy đó."

Bỗng đường dây nội bộ vang lên, thư ký chuyển lời: "Dụ tổng, Lâm tổng mời anh đến văn phòng anh ấy ạ."

"Còn ai ở đó nữa?"

"Yến Tu Thành ạ."

Cửa văn phòng Lâm Diên không đúng, từ xa cách đó mười mấy bước còn nghe thấy tiếng cười của anh ta. Trác Dụ gõ cửa hai cái tượng trưng, Lâm Diên lên tiếng: "Vào đi."

Yến Tu Thành vẫn ngồi, không đứng dậy mà chỉ lịch sự gật đầu một cái với Trác Dụ.

"Em thấy gần đây tinh thần anh hăng hái lắm, xem ra con người có chuyện vui mới nhanh nhẹn hơn." Lâm Diên nói: "Lần trước không có cơ hội nói chúc mừng chính thức với anh, lần này vừa khéo, chúc anh với chị dâu trăm năm hòa hợp."

Sắc mặt Yến Tu Thành đơ ra, vẻ sa sầm khó mà nén được.

Anh ta nhìn về phía Trác Dụ, ánh mắt có nghi ngờ, có phẫn uất, có địch ý, cũng có không cam lòng ngứa ngáy gan phổi. Điều đó được thể hiện quá rõ ràng, hoàn toàn đi ngược với phong cách quý ông hờ hững trước sau như một của anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!