Chương 23: (Vô Đề)

Chưa đến tám giờ, hai người đã rời đi.

Khương Uyển Phồn vừa ngồi vào xe đã lập tức mở chai nước, uống gần nửa chai, vì uống quá gấp nên bị sặc ho sặc sụa. Trác Dụ vươn tay phải vỗ lưng cho cô: "Khát như thế sao lúc ở nhà không uống?"

"Em không thích uống trà." Khương Uyển Phồn chờ hơi thở đều đặn lại mới uống tiếp một ngụm: "Lá trà đắng quá, như uống thuốc í. Hồi bé bà nội em thích hái một loại thảo dược pha nước cho em uống, bảo gì mà thanh lọc giải độc. Em uống đến sợ."

Trác Dụ cau mày: "Vậy sao em không nói? Đổi là được mà."

"Được rồi, cô anh dành tâm tư pha trà như vậy, em không uống thì không tốt." Khương Uyển Phồn nhắc nhở: "Nhìn đường, lo lái xe đi."

Đi vào đường hầm, ánh sáng cố định rọi vào từ hai bên cửa sổ đều đặn. Trác Dụ giảm chậm tốc độ xe: "Lúc ở tầng hai, em với cô nói gì vậy?"

"Nói chúng mình quen biết nhau thế nào. Em bảo anh theo đuổi em kịch liệt, chỉ đành đồng ý. Vẻ mặt cô anh rất phức tạp, nói sau này bà ấy sẽ làm chỗ dựa cho em." Khương Uyển Phồn quay đầu sang, cười tít mắt hỏi: "Anh có sợ không?"

Trác Dụ giả vờ suy tư: "Ừ, anh cảm thấy hơi thiệt thòi."

"Em thế này còn thiệt thòi à?" Khương Uyển Phồn kìm lòng chẳng đặng ngồi thẳng lưng lại, dáng đuôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm đảo ngược. Đúng lúc xe ra khỏi đường hầm, ánh sáng chớp một phát tối xuống, sau đó lại chớp một phát sáng lên. Đến khi nhìn lại, ánh mắt cô đã hệt như một viên đạn sáng ngời đâm thẳng vào lòng người.

Tầm nhìn Trác Dụ di chuyển xuống theo bản năng, dừng ở vị trí dưới xương quai xanh Khương Uyển Phồn ba tấc.

Không phải cố ý, mà là bản năng.

Anh trầm giọng đáp: "Ừm, không thiệt thòi."

Đọc Full Tại

Khương Uyển Phồn nhất thời không phát hiện ra tâm tư lưu manh của anh, còn nghiêm túc chờ anh trả lời. Trác Dụ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đặt trên bệ cửa sổ xe gõ nhịp lúc có lúc không.

Lúc quay đầu lại lần nữa, anh hỏi thẳng vào vấn đề: "Tối nay em định để anh về đâu?"

Khương Uyển Phồn ngây người.

Dường như Trác Dụ đã chờ vấn đề này từ rất lâu rồi hơn nữa còn tốt bụng nhắc nhở: "Lần trước từng nói với em rồi, anh có thể thử làm trai ăn bám?"

Muốn về nhà cô thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng mà cũng thoát tục thoải mái như vậy nữa.

"Được rồi." Khương Uyển Phồn nhanh nhẹn đáp: "Về nhà em."

__

"Đưa anh cái mở vít. Keo silicon, loại size nhỏ ấy." Sau một loạt động tĩnh sột soạt, Trác Dụ chỉ chỉ công tắc điện: "Được rồi, thử xem."

"Cạch", đèn sáng lên.

Khương Uyển Phồn vui vẻ ra mặt: "Được rồi."

Trác Dụ xuống thang đứng, vỗ tay phủi bụi bẩn đi, cam chịu số phận hỏi: "Tiếp theo sửa cái gì?"

"Trong nhà vệ sinh hơi rỉ nước."

Trác Dụ thành thạo xách thùng dụng cụ lên, xoay người đi đến công trường kế tiếp.

Chiếc xô đã đầy phân nửa, nước nhỏ xuống tí tách ở vị trí nối ống nước. Trác Dụ nhìn một lúc, sau đó lấy cờ lê vặn mối nối liên tục: "Sao không tìm thợ sửa?"

"Quên mất, đến lúc nhớ ra thì lại có việc bận."

"Tìm keo silicon, lần này cần size trung bình." Lúc Trác Dụ dồn sức vào tay, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh. Tuy da anh trắng nhưng không đem đến cảm giác yếu ớt, ngón tay cầm chặt chuôi kim loại, động tác dứt khoát mạnh mẽ.

"Rỉ nước thế này mà không sửa, em không sợ đến ngày nào đó ống nước vỡ ra à? Lúc đó càng phiền hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!