Chương 22: (Vô Đề)

Trời vừa hửng sáng, ngoài cửa sổ tiếng gà gáy thay nhau vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn hai tiếng chó sủa, âm thanh rao bán tào phớ tràn trề sức sống. Hướng Giản Đan vừa bưng tô tào phớ nóng hổi vào nhà thì kinh ngạc: "Ôi? Dậy rồi à?"

Trác Dụ ăn mặc ngay ngắn, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, sắc mặt lờ mờ mệt mỏi cứ như cả đêm qua thức trắng vậy. Hướng Giản Đan đưa ra kết luận: "Khương Khương cướp chăn à?"

Trác Dụ cười miễn cưỡng: "Cháu giúp dì ạ."

"Không cần không cần, cẩn thận nóng đấy." Hướng Giản Đan xoay người: "Ngồi một lúc đi, bữa sáng sắp có rồi."

Sau cuộc đối thoại ngắn gọn khách sáo, cả hai im lặng.

Trác Dụ nhìn bóng dáng ba mẹ vợ bận rộn trong bếp, vài lần anh muốn lên tiếng nhưng lại bị cảm giác "lạnh lùng xa cách" toát ra từ Hướng Giản Đan đánh bại.

Anh biết rĩ Hướng Giản Đan không vừa ý mình,

Bữa sáng vừa được dọn lên bàn thì Khương Uyển Phồn cũng xuống nhà.

Khương Vinh Diệu "ồ" một tiếng: "Con cũng ngủ không ngon giấc à? Mắt thâm quầng kìa."

Hướng Giản Đan bỗng nhiên thả chén muỗng xuống: "Chuyện của người trẻ, ông bớt hỏi đi."

Nghe loáng thoáng có ý chửi chó mắng mèo.

Đọc Full Tại

Khương Uyển Phồn và Trác Dụ nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng.

Ăn sáng xong, Kỳ Sương ở trên lầu gọi: "Cháu rể, lên đây chút."

"Mang thử xem giày này có vừa chân không?"

Trác Dụ ngơ người, vội vàng làm theo, lại cau mày hỏi: "Bà nội, tối qua bà thức đêm ạ?"

"Lớn tuổi rồi, ngủ cũng không được bao lâu, bà không làm cái này thì cũng trải qua cuộc sống nhàm chán." Kỳ Sương đẩy kính lão, hài lòng nói: "Không sai, rất vừa chân. Khương Khương bảo size của cháu là 42."

Nhắc đến con số này, Trác Dụ chợt nghĩ lại vụ hiểu lầm tối hôm qua.

Các đường rìa của giày đã làm xong, mắt Kỳ Sương không còn rõ nên để Khương Uyển Phồn xe chỉ luồn kim.

Cô ngồi xổm bên cạnh bà, chiếc rổ mây trên bàn đựng đầy các dụng cụ và đa dạng chỉ màu, hệt như một bảng màu vậy. Kỳ Sương may vá thành thạo, động tác mượt mà. Khương Uyển Phồn im lặng phân loại chỉ, những sợi chỉ nhỏ như sợi tóc quấn quanh ngón tay cô. Bầu trời dần sáng lên, ánh nắng phả lên bức tường trắng có độ bão hòa màu sắc thấp, thời gian biếng nhác trôi qua chậm rãi.

Một già một trẻ, tuy yên tĩnh nhưng khả năng đánh vào thị giác của bức ảnh rất mạnh.

Trác Dụ lấy điện thoại ra theo bản năng, chờ màn hình tụ điểm lại và bấm nút chụp ảnh.

Hơn chín giờ, Trác Dụ mang giày bông mới xuống nhà dưới.

Đế giày xốp xốp, bề mặt giày ấm áp, vải bông màu đen bình thường chẳng có gì mới lạ nhưng vô cùng ấm áp. Kỳ Sương còn thêu một chữ "Z" rất nhỏ ở bên hông giày.

Trong sân nhà, Khương Dực mới bị Hướng Giản Đan lật chăn đá dậy đang bực dọc ngồi trên ván trượt dưới đất với đầu tóc rồi như ổ gà.

"Em có tính bực bội lúc mới ngủ dậy cơ à?" Trác Dụ đi tới, cười hỏi.

Khương Dực quay mặt sang chỗ khác, cơn bực bội chưa tan đi. Sau đó cậu đứng dậy chỉnh ván trượt ngay ngắn rồi đạp một chân lên đó bắt đầu di chuyển, dáng vẻ vô cùng thành thạo.

Trác Dụ tránh đường, tưởng cậu muốn trượt nên anh cũng quan sát rất nghiêm túc.

Nhưng Khương Dực cứ làm đi làm lại động tác này, hai mắt trống rỗng nhìn về nơi xa.

Trác Dụ hỏi thẳng: "Không biết trượt à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!