Nhưng ở nhà dưới lại chẳng yêu thương và hòa bình như vậy.
Bên ngoài sân nhà, gió thu xào xạc không thể xoa dịu được lửa giận của bà Hướng. Bà liếc mắt vào trong nhà vài lần để chắc chắn không có ai thì bà không diễn tiếp nữa.
"Khương Uyển Phồn! Mẹ thấy con đang bịa chuyện thì có! Bịa chuyện lừa mẹ và ba con!" —-
Tối hai ngày trước, sau khi rửa chén xong chuẩn bị ra quảng trường đi dạo, vừa mở cửa đã trông thấy Khương Uyển Phồn đứng ngay ngắn ở trước nhà.
Hướng Giản Đan bị dọa sợ vỗ ngực thùm thụp nhưng sau khi nghe cô nói, tim bà suýt thì ngưng đập.
"Con, con bảo hai đứa rượu, rượu vào làm loạn… Quá ẩu tả!" Khương Vinh Diệu vỗ đến độ bàn tay đau nhức, nhưng càng đau thì càng tức.
Quá trình có thể tưởng tượng được.
Đọc Full Tại
Con gái kết hôn chớp nhoáng, tận bây giờ còn chưa gặp mặt người lớn nhà đối phương, điều này ập đến khiến nhà họ Khương ngoài cháy trong nóng hệt như bị sét đánh vậy. Hỏi ra nguyên nhân lại chỉ là trò trẻ con?
Hướng Giản Đan sốt sắng thay cô: "Dù là gạo nấu thành cơm thì chuyện này, chuyện này là hai bên tình nguyện. Một tên đàn ông như cậu ta sao lại bắt con chịu trách nhiệm?"
Khương Vinh Diệu là người đầu tiên không vui, vểnh râu nghiêm túc nói: "Đừng kỳ thị giới tính chứ, đàn ông thì làm sao, đàn ông thì không bị thua thiệt à? Thua thiệt mà không được đòi quyền lợi của mình à?"
Hướng Giản Đan giận dữ: "Tìm con gái ông đòi quyền lợi đấy, đòi đến nỗi sắp kết hôn rồi kia kìa, ông hài lòng chưa!"
Khương Uyển Phồn nhỏ giọng sửa lời: "Đã kết hôn rồi ạ."
"Khương Uyển Phồn!!!"
Mắng dông mắng dài bao nhiêu Khương Uyển Phồn cũng ngoan ngoãn nghe, không phản bác câu nào. Đến lúc họ mắng khô lưỡi khô miệng, cô mới lặng lẽ đưa hai ly nước ấm tới: "Ba, mẹ, uống cho nhuận cổ họng, nghỉ một lát rồi tiếp tục."
Cô giống như một miếng bọt biển mềm nhũn, dao súng không phá được mà trái lại càng khiến họ bình tĩnh lại.
"Ngày mốt con đưa anh ấy về." Đúng lúc này Khương Uyển Phồn nói.
Khương Vinh Diệu mệt mỏi nhắm mắt lại, huyết áp tăng cao. Đứa con gái này hết bổ nhát này đến bổ nhát khác.
Mãi đến hôm nay không chính thức gặp người, Hướng Giản Đan từ từ ngẫm lại, cái gì mà rượu vào làm loạn, chịu trách nhiệm với nhau, tất cả đều là nói bừa.
"Được, mấy chuyện này mẹ tạm thời không truy cứu." Hướng Giản Đan thay đổi sắc mặt, sắc bén tỏ rõ thái độ của mình: "Chỉ nói riêng về cậu ta thì mẹ không hài lòng."
Quá nghiêm túc rồi, Khương Vinh Diệu tốt bụng nhắc nhở: "Cũng được mà, Tiểu Trác tuấn tú lịch sự lắm."
"Ông im miệng cho tôi, hai cha con ông cố ý chọc tôi tức chết đúng không!" Ngón tay Hướng Giản Đan gõ gõ mặt bàn, đánh giá cao nên trong lòng hoảng loạn, vì vậy bà càng tức giận: "Khoan nói đến những vấn đề khác. Bây giờ cậu ta đang sống cùng cô, còn có một người em gái? Ba mẹ đã qua đời, nhưng vẫn liên hệ với họ hàng hai bên, ân huệ tới lui phức tạp như thế, con muốn tự mình chịu tội à?"
Khương Uyển Phồn nói: "Con không nghĩ nhiều như thế. Với cả kết hôn với ai chẳng phải là chuyện của hai bên gia đình sao? Con kết hôn với người khác thì không cần giải quyết những vấn đề này sao? Nói không chừng còn nhức đầu hơn."
"Đứng có ở đây lý luận với mẹ! Tình hình của cậu ta bây giờ vừa nhìn là biết, nghĩ là ra, đoán là chuẩn." Hướng Giản Đan càng nói càng chắc chắn Trác Dụ không đáng tin. Nhưng Khương Uyển Phồn lại tỏ ra mọi chuyện đã quyết định, vẻ mặt thờ ơ không để tâm, quả là khiến bà giận điếng người —-
"Khương Uyển Phồn, bây giờ mẹ rất muốn đánh con!"
Khương Vinh Diệu vội vàng nói: "Không được đánh, không được đánh, không thể bạo lực gia đình."
"Đánh cả ông nữa đấy." Hướng Giản Đan đi tìm chổi lông gà khắp nơi: "Là do ông nuông chiều nó!"
Khương Uyển Phồn bỗng nhiên ho khan hai tiếng: "Khụ khụ!"
Khương Vinh Diệu nhanh mắt: "Tiểu Trác, cháu không nghỉ trưa à?"
Hướng Giản Đan cứng đờ, sắc mặt thay đổi trong tích tắc, quay đầu cười tựa đóa hoa mẫu đơn: "Không ngủ được à? Do giường không thoải mái nên không quen sao? Hay thằng nhóc Khương Dực kia làm ồn cháu? Không sao, lát dì xử nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!