Chương 20: (Vô Đề)

Một tiếng gọi "cô Trác" này hệt như công tắc ngầm, bất kể tương lai có sáng ngời như minh châu hay không thì vào giờ phút này, ánh nắng lan tỏa khắp trái tim, nơi đâu cũng cảm thấy ấm áp.

Khương Uyển Phồn ở trong vòng tay anh ngước mắt, vầng trăng lưỡi liềm độ mùa đông dâng cao rất sớm tựa như chiếc đuôi cá lúc ẩn lúc hiện.

"Đang nhìn gì vậy?" Trác Dụ phát hiện ra.

"Nhìn trăng." Khương Uyển Phồn lẩm bẩm khẽ khàng: "Hôm nay là ngày đoàn viên."

Trác Dụ ôm cô chặt hơn: "Mỗi ngày lễ sau này anh sẽ luôn đoàn viên cùng em."

Sau đó, Khương Uyển Phồn thật sự đưa anh đi ăn ma lạt thang.

Trác Dụ vốn muốn bảo bữa ăn đầu tiên ngày tân hôn như thế quá xấu hổ, trông có như anh không có tiền ấy. Nhưng Khương Uyển Phồn vẫn thản nhiên, nhanh nhẹn cầm xiên que. Trước khi bắt đầu ăn, cô buộc qua loa tóc lại, tay áo xắn lên, hơi nóng hầm hập phả ra làm mặt cô đỏ như quả đào, đôi mắt ánh nước.

"Ăn ma lạt thang thôi cũng vui vậy à?" Trác Dụ không nhịn được cười.

"Không phải ăn ma lạt thang vui." Khương Uyền Phồn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn anh: "Mà là vì ở bên anh."

Ánh mắt của cô đập trái tim Trác Dụ mềm nhũn như bông vải, chưa đủ, vẫn chưa đủ, anh chân thành và mong chờ hỏi: "Vì đi ăn ma lạt thang với anh hay vì kết hôn với anh?"

Khương Uyển Phồn chợt ho khan, ho đến nỗi cong cả lưng.

"Chậm thôi." Trác Dụ vội vàng đứng dậy đưa khăn giấy cho cô rồi vỗ nhẹ lưng cô.

"Ớt cay quá." Khương Uyền Phồn rót một ly nước: "Anh đừng hiểu lầm." Nói xong, chính cô lại cau mày. Nghe thử đi, ai mà tin cho được.

"Là vì kết hôn." Cô nhỏ giọng bảo.

"Cái gì?" Trác Dụ không nghe rõ.

Khương Uyển Phồn nhấn mạnh vào chữ cuối cùng: "Là vì kết hôn với anh."

Trong tiệm nhỏ đơn sơ giản dị, từng câu từng chữ mang theo một tấm lòng son sắt vô tư, bao bọc trong bầu không khí ấm của số mệnh, đây là lời tỏ tình hay nhất mà Trác Dụ nghe trong cuộc đời này.

Ăn xong, Khương Uyển Phồn lau miệng, sau đó bảo: "Về nhà thôi."

Đọc Full Tại

Trác Dụ không đứng dậy, một tay đặt dọc trên thành ghế, nhướn mày hỏi: "Về nhà ai?"

Khương Uyển Phồn rõ ràng hơi sửng sốt, hoàn toàn quên béng mất vấn đề chọn lựa này, vì vậy cô trực tiếp trả vấn đề này lại cho anh: "Không phải ngày đó anh bảo có thể thử ăn bám sao?"

Trác Dụ cười cười, đứng dậy nhẹ nhàng ôm vai cô: "Anh cho em thời gian làm quen."

"Làm quen cái gì?"

"Chuyện em đã kết hôn."

"…"

Về đến nhà, Khương Uyển Phồn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ nhỏ nhắn chừng khoảng bàn tay kia.

Vậy là đã gả bản thân đi rồi?

Cô mở Wechat ra chụp cuốn sổ đỏ kia một tấm rồi gửi đi.

Một tách trà gừng: Chuyện là, tớ kết hôn rồi.

Siêu sao:??

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!