Chương 17: (Vô Đề)

Thế là hôm sau, khi trông thấy Trác Dụ ôm hoa hồng đi vào, Lữ Lữ đã biết ý kêu lên: "Ai đang làm việc thì dừng tay lại chút, anh Dụ sắp thả lì xì trong nhóm nha!"

Trác Dụ vui vẻ nói: "Được."

Số tiền lì xì thả vào trong nhóm chat của tiệm chưa bao giờ nhiêu như hôm nay.

Cuối cùng Lữ Lữ gấp gáp bảo: "Vẫn thả lì xì à, giành đau cả tay rồi."

Mặt Trác Dụ không thay đổi.

"Đừng phát nữa." Lữ Lữ che điện thoại: "Nhiều quá rồi, anh còn phải mua hoa hồng cho chị Uyển Phồn mà."

Đúng lúc này Khương Uyển Phồn đi ra, nghe thấy Trác Dụ cười đáp: "Không sao, sau này tôi tự trồng."

"Làm việc xong hết rồi à?" Khương Uyển Phồn hỏi.

"Không không không." Lữ Lữ lè lưỡi, sau đó bỏ chạy như một làn khói.

"Con bé lừa anh mà anh lại để bị lừa à." Khương Uyển Phồn cau mày hỏi anh.

Trác Dụ đưa hoa hồng cho cô: "Không phải bị lừa, muốn dựa vào mấy lời nói tốt của cô bé tăng thêm hảo cảm thôi."

Khi nói ra câu này, đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng thản nhiên, không hề khiến người ta khó chịu chút nào. Khương Uyển Phồn nhận lấy hoa hồng, mượn động tác cúi đầu ngửi hương hoa để che giấu khóe môi cong lên của mình.

Trác Dụ mặc áo len lông cừu cổ cao quá bán và áo khoác cùng màu, nhờ đôi chân dài cực phẩm của mình nên trông thế nào cũng điển trai xuất sắc cả. Tầm mắt Khương Uyển Phồn dừng ở bụng trái của cô: "Không phải vết thương chưa lành hẳn à? Vậy thì cố gắng đừng kiểu áo ôm sát người như vậy."

Đây là thói quen nghề nghiệp, đúng là một góc nhìn kỳ lạ.

Đọc Full Tại

Trác Dụ thoải mái giơ tay biểu diễn, giả vờ đùa giỡn: "Lần trước lúc tôi mặc áo này, tôi nhớ em đã nhìn tôi rất lâu."

Hoa hồng tươi đẹp tự mang trên mình ánh sáng, nhuốm hồng hai má và đôi mắt cô.

Khương Uyển Phồn mỉm cười, lần này tầm mắt dừng trên người anh, lâu hơn các lần trước nhiều.

Vẫn còn khách hàng đang chờ nên Khương Uyển Phồn không lãng phí nhiều thời gian.

Theo sự quan sát được của Trác Dụ thì cuộc trò chuyện với khách hàng không được thuận lợi lắm.

Lữ Lữ bê một chồng vải chạy đến trước mặt Khương Uyển Phồn than vãn: "Bà chủ, em có thể từ chối đơn hàng không?"

Khương Uyển Phồn nhận lấy thước đo: "Để chị."

Thật ra cũng không phải do Lữ Lữ kiểu cách gì cả mà là do đôi vợ chồng trẻ người Quảng Châu kia. Thời điểm ký tên và đặt cọc hợp đồng, Khương Uyển Phồn có nhìn thêm vài lần vì tên hai người họ vô cùng xứng đôi —

- Triệu Thủy Linh, Trình Quang Ảnh.

Nhưng thương lượng thì không nên thơ như tranh vẽ giống vậy.

"Kích thước hông lớn hơn chút nữa, vai cũng rộng thêm, bộ này hơi dài, đổi size nhỏ hơn đi." Người vợ chỉ hết cái này đến cái khác. Mặc dù lần này gặp lại trông cô ấy gầy hơn hai tháng trước nhiều nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như trước.

Khương Uyển Phồn kiên nhẫn giải thích: "Thật ra làm theo yêu cầu của cô cũng được. Cô rất gầy, mặc được nhưng hiệu quả sẽ không tốt lắm."

"Cứ làm theo tôi nói."

Tính tình Lữ Lữ nóng nảy, suýt thì bật thốt lên: "Vậy cô cần gì phải tốn nhiều tiền đến đây làm gì!" —

- May mà Trác Dụ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô ấy lại, lúc này mới không khiến sự việc tiến triển theo hướng khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!