Hơn sáu giờ tối, bầu trời ngột ngạt cả ngày cuối cùng đã đổ mưa. Từng giọt đập vào cửa sổ xe giống như lớp đinh sắt dày đặc. Khương Uyển Phồn còn tưởng trời đổ mưa đá.
"Cửa sổ trên lầu đã đóng kỹ chưa?"
"Đóng kỹ rồi nhưng ở tầng trên cùng bị dột nước, vẫn là chỗ cũ."
"Đợi trời tạnh tôi gọi người đến sửa."
Khương Uyển Phồn tìm một chiếc thùng đặt vào vị trí bị dột kia. Đi đến xem thử mới phát hiện không phải là dột nước, rõ ràng nước đã tràn vào.
Mưa ngoài cửa sổ rất lớn, tựa như bao bọc lấy thế giới bằng mấy lớp vỏ nylon, không thể thấy rõ gì. Cô nhíu mày nói: "Đừng mở cửa sổ, đừng ra ngoài, tối nay cũng đừng thêu nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
Trên núi về đêm sẽ lạnh, Khương Uyển Phồn đặt một chậu than nóng ở giữa gian phòng chính, mọi người ngồi quây quần xung quanh tán gẫu với nhau.
Bà cụ cười tít mắt nói: "Bạn trai của Khương Khương rất tốt."
Khương Uyển Phồn cong môi, gạt gạt than ra để lửa cháy lớn hơn: "Mới gặp mặt một lần sao lại biết anh ấy rất tốt ạ?"
Tiểu Thủy nhận ra trọng điểm câu nói: "Chị ơi, chị thừa nhận anh ấy là bạn trai rồi."
Khương Uyển Phồn hơi sửng sốt, "hừ" một tiếng: "Con nít quỷ [1]."
[1] Gốc là "nhân tiểu quỷ đại (): thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là người còn nhỏ mà đầu óc thông minh lanh lợi nghịch ngợm, nhiều mưu ma chước quỷ, phần lớn dùng đối với con nít.
Đọc Full Tại
Tiểu Thủy sờ đầu cười ngây ngô, tay hơi níu ống quần trống trơn: "Em cũng thích anh trai này."
"Sao mà thích?"
"Anh ấy cho em xem video, giải thích cho em rất kiên nhẫn, còn nói sẽ tặng em một mô hình." Mỗi một câu Trác Dụ nói, Tiểu Thủy đều nhớ rõ.
"Một cái mô hình đã hối lộ được em rồi à." Khương Uyển Phồn bảo: "Chị mua cho em hai cái."
"Nhưng em rất thích anh ấy." Tiểu Thủy nghiêm túc nói: "Không thể nói dối."
Chậu than ấm đã khiến khuôn mặt Khương Uyển Phồn hơi ửng đỏ như quả quýt, giống như một chiếc gương phản chiếu nhẹ nhàng phù hợp với tâm trạng cô vào giờ phút này.
Tiếng gỗ cháy tí tách, không che giấu đi tiếng mưa rơi liên tục bên ngoài.
Khương Uyển Phồn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần.
Chín giờ tối, các cụ già lần lượt vào phòng nghỉ ngơi, Khương Uyển Phồn thì bày các thành phẩm của tháng này lên giường tre để chụp hình lại.
Tiếng nước tràn vào ở lầu trên càng lúc càng lớn, tựa như dòng thác nhỏ.
Khương Uyển Phồn thả máy ảnh xuống, cầm điện thoại lên xem. Tín hiệu rất yếu, wechat cũng tự động offline, dòng chữ nhỏ màu đỏ nhắc nhở kết nối mạng không tốt.
"Đùng —–" Sấm chớp vang dội, chớp mắt rạch một vệt sáng màu xanh trắng quỷ dị trên bầu trời.
Tay Khương Uyển Phồn hơi run, cô đang định đến bên cửa sổ nhìn mưa rơi thì "rào rào —-" Một âm thanh nặng nề vang lên ở tầng hai.
Cô nhanh chóng chạy lên lầu: "Cụ ơi đừng động đậy!" Cô gọi một cụ già mới thức dậy đang nhìn ngó xung quanh, sau đó đi đến chỗ bị rỉ nước xem thử. Hay thật, chỗ hở trên nóc nhất bị gió thổi bay mất một miếng ngói, gió ồ ạt lùa vào qua khe hở ấy, mọi người hoảng hốt gào thét nhưng nước mưa vẫn cứ vô tình tràn vào nhà.
Đáy lòng Khương Uyển Phồn chùng xuống, cô lớn tiếng nói: "Tất cả mọi người đứng dậy! Mang theo dù, áo mưa và mũ!"
Địa thế nơi này vô cùng phức tạp, xung quanh trông thì toàn là núi nhưng thật ra nơi xây nhà lại là vùng đất trũng bằng phẳng, không thể chịu nổi một cơn mưa nặng hạt trong thời gian quá dài. Nếu còn trì hoãn nữa, nơi này sẽ ngập nước thành sông mất. Điều Khương Uyển Phồn lo lắng nhất là đất đá trôi và lũ lụt từ đỉnh núi đổ xuống.
May mắn cách đây khoảng 500m vẫn còn một ngôi nhà, cũng là sản nghiệp của gia đình cô. Tuy bình thường không ai ở, song xung quanh đều là mặt đất bằng phẳng, an toàn hơn nơi này nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!