Phần vai áo anh ướt đẫm, tóc nhỏ nước mưa, khuôn mặt khó che giấu vẻ mệt mỏi, đây đều là bằng chứng của "sự chân thành".
Trái tim Khương Uyển Phồn đập nhanh như tốc độ mưa rơi vậy.
Cô thốt lên hỏi: "Khi nào anh về?"
Trác Dụ hơi sửng sốt, cười rất miễn cưỡng: "Đau lòng quá."
"Không phải, không phải, tôi không có ý đuổi anh đi." Khương Uyển Phồn giải thích: "Anh được nghỉ mấy ngày? Tôi có thể đưa anh đi chơi ở quanh thị trấn."
Trác Dụ suy tư giây lát: "Hai ngày."
Khương Uyển Phồn nói: "Vậy chúng ta đến nhà nghỉ thuê phòng trước đã."
Trác Dụ nhìn cô.
Nhưng Khương Uyển Phồn không hề phát hiện đây không phải lời đứng đắn gì.
Sau khi thuê phòng và nhận thẻ từ, Trác Dụ kiên quyết muốn đưa cô về nhà. Bên ngoài trời vẫn mưa như thác đổ nên Khương Uyển Phồn không từ chối.
Trước khi xuống xe, cô hỏi anh: "Còn nhớ đường không? Lái thẳng về trước, rẽ trái ở giao lộ thứ ba. Anh đừng rẽ sai nha, có một giao lộ đang sửa đường đấy."
"Được."
"Hay anh mở chỉ dẫn đường đi, bấm là "Nhà nghỉ Đan Tâm"."
"Lo lắng cho tôi à?" Trác Dụ hỏi rất thẳng thắn.
Khương Uyển Phồn cười khanh khách.
Trác Dụ cũng cười: "Trí nhớ tôi tốt, sẽ không đi sai đường đâu. Sau này chúng ta ra ngoài chơi em sẽ biết thôi. Về đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Khi đèn xe đi xa dần, Khương Uyển Phồn mới nhận ra…
Cô ở trong "sau này" của anh.
Mưa rơi cả đêm, gió thổi hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng đến buổi sáng thì tạnh nhưng mây trên trời lại dày đặc hệt như khoác một chiếc áo choàng màu tro vậy. Trên điện thoại xuất hiện vài thông báo màu vàng nhắc nhở sẽ có mưa lớn trong vòng 48 tiếng tới.
Lúc Khương Dực ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ thì bị một bàn ăn có cháo và bánh quẩy dọa nhảy dựng lên: "Chị dậy sớm thế? Chuẩn bị mở tiệm bán đồ ăn sáng sao? À đúng rồi, tối qua mấy giờ chị về?"
Khương Uyển Phồn "á à" hai tiếng: "Tối qua chị không về, em cũng không thèm đi tìm luôn đúng không?"
Khương Dực hoảng hốt: "Tối qua chị không về nhà á?! Đi đâu thế? Ba mẹ có biết không? Yên tâm đi chị, em sẽ giữ bí mật cho chị."
"…"
Trong lúc ăn bữa sáng, điện thoại để ngay bên cạnh, cô cứ cầm lên lại đặt xuống, mở khóa rồi lại tắt máy đi mấy lần liền.
Trác Dụ đã dậy chưa, ở nhà nghỉ không phục vụ bữa sáng, con ngõ bên cạnh có một tiệm bún gạo mới mở, không biết anh có tìm được chỗ không.
Khương Uyển Phồn không yên lòng, Khương Dực ngồi đối diện lanh lợi quan sát toàn bộ.
"Em nhìn chị làm gì?" Khương Uyển Phồn bị cậu nhìn chằm chằm phát phiền.
"Vừa nãy em thấy trong nồi còn một phần ăn sáng." Khương Dực vô tội nói.
Khương Uyển Phồn bình thản nói: "Chừa cho ba đấy, lát nữa chị mang đến bệnh viện."
Thời gian vẫn còn sớm, Khương Uyển Phồn lề mề đến tám giờ mới ra ngoài. Ngồi ở sảnh nhà nghỉ thêm mười phút mới gọi điện cho Trác Dụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!