Chương 11: (Vô Đề)

"Tổn thương tế bào thần kinh vận động, tổn thương s! nh lý đột ngột ở cổ." Bác sĩ xem xét ảnh chụp phim cộng hưởng từ, chỉ vào một điểm sáng nhỏ trên đó: "Tủy sống bị k! ch thích dẫn đến tình trạng phù nề, nguyên nhân là vì không cung cấp đủ máu."

Tạ Hựu Địch yếu ớt nói: "Bác sĩ, có phải tôi sẽ bị liệt không?"

Bác sĩ không cảm xúc gì, cầm một cây kim bạc châm vào một điểm huyệt trên đùi anh ấy.

Tạ Hựu Địch hét lớn, bật dậy khỏi giường: "Đau quá!!"

Bác sĩ bình thản nói: "Yên tâm, không liệt đâu. Nhưng cậu phải ở bệnh viện mấy ngày để làm vật lý trị liệu. Còn nữa, xoa bóp Trung y rất đặc thù, sau này nên chú ý chút."

Thời điểm châm cứu, Tạ Hựu Địch cởi hết phần trên và nằm sấp trên giường, cả người bị kim châm hệt như con nhím: "Trác Dụ, tôi đúng là thiếu một hào của mười tám đời tổ tông nhà cậu nên cậu mới chỉnh tôi thế đúng không. Mẹ nó, tôi bị oan gì mà lại có người anh em như vậy thế hả trời."

Trác Dụ vuốt vuốt tóc sau gáy anh ấy: "Nói nữa là miệng có thêm hai cây kim nhé."

"Cút cút cút!"

Trác Dụ lại vuốt tóc anh ấy, cười bảo: "Bớt giận đi, tổn thương gan đấy."

"Phắn đi, chút tâm tư đó của cậu, có thể có tí tiền đồ không hả." Tạ Hựu Địch chỉ hận bản thân ngu ngơ khờ khạo: "Chẳng phải cậu muốn lấy lòng Khương Uyển Phồn sao? Biết cô ấy bị bệnh ở vai, cậu lập tức học qua video, học đấm bóp các thứ. Sợ cô ấy bị thương nên lấy tôi làm chuột bạch. Cậu có bản lĩnh nhỉ, cậu chỉ biết khoác lác, sao cậu không nói thẳng với cô ấy đi."

Dứt lời thì trông thấy bóng người đứng ở cửa.

Tạ Hựu Địch lớn họng nói: "Vừa khéo người trong cuộc đến rồi, cậu phân xử công bằng đi."

Trác Dụ kinh ngạc hỏi: "Sao em cũng đến đây?"

Mọi chuyện trùng hợp như vậy đó.

Lúc thấy xe cấp cứu đi ngang qua, Lữ Lữ sực nhớ ra mẹ Tạ Hựu Địch có đặt một bộ đồ nhưng vẫn chưa đến lấy. Sau đó gọi điện thoại mới nghe Tạ Hựu Địch đau khổ nói mình phải vào phòng cấp cứu.

Khương Uyển Phồn cầm bó hoa, sắc mặt lúng túng: "Anh vẫn ổn chứ?"

"Ổn cái gì mà ổn! Sắp liệt luôn đây." Tạ Hựu Địch tủi thân vô cùng: "Biết xương cổ cô đau nên cậu ta chuyển nghề làm thợ đấm bóp kia kìa. Cô có cảm giác gì hả Tiểu Khương?"

Trác Dụ nhức cả đầu, tên này trực tiếp quá rồi đấy.

Khương Uyển Phồn cũng không ngờ là lý do này, cô buồn cười nói với Trác Dụ: "Thì, cảm ơn anh đã giơ cao đánh khẽ."

"Cảm ơn nhiều rồi, cô phải mời cậu ta ăn bữa cơm!" —

- Tạ Hựu Địch, lối suy luận logic khép kín 100%.

Ở lại chờ anh ất thực hiện hai phần vật lý trị liệu xong, Trác Dụ và Khương Uyển Phồn mới rời khỏi bệnh viện.

Cửa xe đóng lại nhưng bên tai hai người vẫn còn ù ù.

Tiếng la hét của Tạ Hựu Địch quá ám ảnh, bệnh nhân cả tầng ấy đều chạy đến xem vì tưởng rằng ai bị ép cắt cụt tứ chi.

"Muốn ăn gì?" Trác Dụ vừa cài đai an toàn vừa hỏi.

Khương Uyển Phồn nhìn vào đồng hồ đầu tiên.

"Bận rộn đến mấy, thời gian có trễ mấy thì cũng phải ăn cơm." Dường như Trác Dụ biết rằng cô sẽ nói gì vậy: "Chỉ một bữa ăn mà thôi, không làm chậm trễ việc khác đâu."

Khương Uyển Phồn cũng bình tĩnh đáp: "Được, nhà hàng Quảng Đông bên Tây Quyết được không?"

Điện thoại chợt đổ chuông.

"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút." Nói rồi Trác Dụ lại thuận tay lấy chai nước chanh trong hộp đựng đồ trên xe đưa cho cô. Khương Uyển Phồn nhận lấy, nước chanh vẫn còn hơi âm ấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!