Chương 6: (Vô Đề)

Bình thường Lâm Duật Xuyên cũng tự mình xuống bếp nên tay nghề khá tốt, dư sức nấu mì.

Anh đun sôi nước, bỏ mì sợi vào, sau đó bắt đầu chiên trúng. Mặc dù mì trứng rất đơn giản, nhưng Lâm Duật Xuyên vẫn cố gắng làm ngon nhất với những nguyên liệu hiện có.

Anh biết đối với Ôn Tiếu Tiếu, một người mới gặp hai lần đã kết hôn ngay rất nguy hiểm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho nên anh muốn cố hết sức làm cô yên tâm.

Mì sợi chín rất nhanh. Lâm Duật Xuyên lấy hai cái bát lớn để gắp mì vào, sau đó đặt trứng đã chiên xong lên trên. Bánh Rán Vừng ngoài phòng khách cùng Ôn Tiêu Tiếu ngửi thấy mùi thơm thì sủa vài tiếng rồi chạy vào bếp.

Ôn Tiếu Tiếu theo sau đi vào, thấy Lâm Duật Xuyên nấu mì xong rồi thì chủ động nói: "Để em mang ra giúp anh."

"Bỏng, để anh là được."

Lâm Duật Xuyên cản Ôn Tiếu Tiếu lại rồi nhìn cô, nhếch môi, "Em ra ngoài ngồi đi."

Ôn Tiếu Tiếu nhìn bát mì bốc khói nghi ngút, khẽ gật đầu: "Vậy anh cẩn thận nhé, đừng để bị bỏng."

"Ừm." Lâm Duật Xuyên đáp lại, rắc thêm chút hành đã thái sẵn rồi mới bưng mì ra.

Ôn Tiếu Tiếu đang ngồi trên ghế đối diện phòng bếp. Bên cạnh là Bánh Rán Vừng cũng đã nhảy lên ghế, ngoan ngoãn ngồi xổm, lè lưỡi vẫy đuôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cảnh tượng này khiến Lâm Duât Xuyên khẽ bật cười.

Anh đặt bát lên bàn, nhìn Bánh Rán Vừng nói: "Không có phần của mày đâu."

"Gâu!

"Bánh Rán Vừng thèm thuồng nhìn bát mì trước mặt, nhưng ráng nhịn lại, không quậy phá. Lâm Duật Xuyên kéo ghế ngồi đối diện Ôn Tiếu Tiếu, nói với cô:"Bánh Rán Vừng sẽ không ăn đồ ăn trong bát của chủ nhân mình đâu, em đừng quan tâm nó."

Ôn Tiếu Tiếu nhìn Bánh Rán Vừng ngồi xổm bên chân mình, chợt thấy làm vậy thì tồi tệ quá: "Hay là cho nó ăn đồ ăn vặt đi?"

"Gâu!

"Bánh Rán Vừng tíc cực hưởng ứng. Lâm Duật Xuyên nhìn sang nó, sau đó khui một lon đồ hộp nhỏ, đặt bên cạnh. Lúc này Bánh Rán Vừng mới không nhìn bát mì nữa. Lâm Duật Xuyên cầm đũa lên, nói với Ôn Tiếu Tiếu:"Nguyên liệu có hạn nên chỉ có thể làm hai bát mì mà thôi. Sau này chính thức chuyển sang, anh sẽ làm một bàn tiệc cho em."

Ôn Tiếu Tiếu cũng cầm đũa, mỉm cười: "Thật ra tay nghề của em cũng không đến nổi nào, lúc đó chúng ta có thể nấu chung."

Lâm Duật Xuyên cười nói:

"Gì cơ? Em muốn thi nấu với anh à?"

Ôn Tiếu Tiếu hơi trừng mắt: "Cũng không phải là không được."

Lâm Duật Xuyên lại bật cư, cầm đũa xới mì lên: "Em mau ăn đi, không phải mới nãy còn đói bụng hả?"

"Ồ…" Ôn Tiếu Tiếu cũng bắt đầu gắp mì, miệng thổi nhẹ vài cái. Mặc dù nước lèo trong bát chỉ là nước sôi bình thường những mì vẫn rất thơm. Cô nếm th một miếng, ngạc nhiên nhìn Lâm Duật Xuyên: "Ngon thật đấy."

"Cảm ơn đã khen."

Khóe miệng Lâm Duật Xuyên nhếch lên, "Lát nữa ăn mì xong thì chúng ta đi mua nhẫn cưới đi.

"Tay cầm đũa của Ôn Tiếu Tiếu hơi khựng lại, hình như kết hôn thì phải có nhẫn cưới thật, vậy mà cô chưa từng nghĩ đến. Lâm Duật Xuyên:"Chúng ta kết hôn vội nên anh chưa kịp chuẩn bị nhẫn cưới. Nếu ông anh mà biết, chắc sẽ đánh chết anh mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!