Chương 3: (Vô Đề)

"Thường xuyên lắm mẹ ạ. Mùa hè thì oi bức ngột ngạt, mùa đông thì lạnh thấu xương, chỉ có mùa xuân thu may ra mới dễ chịu được đôi ba tháng."

Mẹ đã khóc không thành tiếng.

Tôi định bụng sẽ an ủi mẹ, muốn nói rằng giờ đây khổ tận cam lai rồi.

Nhưng miệng tôi lại tiếp tục:

"Mẹ ơi, mẹ có thể dẫn con đi xem thêm vài phòng nữa được không ạ?"

Mẹ gật đầu lia lịa: "Được, được chứ."

Phòng của Giang Diệc còn rộng rãi và xa hoa hơn căn phòng tôi vừa xem.

Miệng tôi lại cất lời:

"Mẹ ơi, căn phòng này còn đẹp hơn căn phòng trước rất nhiều, con có thể ở phòng này được không?"

Giang Diệc vội vàng lên tiếng: "Đây là phòng của con mà!"

Mẹ lộ vẻ khó xử: "Chuyện này…"

Miệng tôi nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ lại thoang thoảng hương vị "trà xanh":

"Con xin lỗi, lẽ ra con không nên quá tham lam như vậy. Có một nơi để ngủ là con đã phải biết ơn lắm rồi."

Mẹ quay sang Giang Diệc, giọng dịu dàng mang ý thương lượng:

"Diệc Diệc, Phan Phan mới về, hay là con nhường em ở căn này trước, được không con?"

Giang Diệc lập tức lộ vẻ ấm ức, nước mắt chực trào nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào:

"Mẹ à, bây giờ mẹ bảo con nhường phòng, vậy sau này có phải tất cả mọi thứ con đều phải nhường cho em ấy không?"

Tôi thực sự muốn bật cười khẩy:

Mới có thế mà đã không chịu đựng nổi? Tôi chỉ mới bắt đầu thôi đấy. Tôi chính là nữ phụ tàn độc cơ mà!

Tôi mới là con ruột của ba mẹ, cô đã chiếm đoạt cuộc sống sung sướng của tôi suốt bao nhiêu năm, bây giờ hoàn trả lại cho tôi một chút thôi mà cũng không cam lòng sao?

Đây gọi là sự hoàn trả, không phải là "nhường".

Miệng tôi vẫn ngọt ngào tựa mật ong:

"Xin lỗi chị, em không cần căn phòng này đâu. Căn phòng trước cũng rất tuyệt vời rồi. Em đã từng phải ngủ ngoài ban công, giờ được ngủ trong phòng như vậy là quá tốt rồi. Chị lớn lên trong căn nhà này, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt thòi, đổi phòng đột ngột chắc chắn sẽ không quen."

Mẹ tôi sững người.

Miệng tôi lại tiếp lời:

"Mẹ và chị đừng ghét bỏ con nhé. Hôm nay con mới được cảm nhận sự quan tâm, đó là thứ mà con chưa từng có được trong suốt mười mấy năm qua."

Mẹ không cho phép từ chối, quay sang Giang Diệc:

"Diệc Diệc, lát nữa mẹ sẽ bảo người giúp việc chuyển phòng cho hai đứa."

Lần này, Giang Diệc thật sự muốn bật khóc.

Tôi thầm giơ ngón tay cái tán thưởng cái miệng của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!