Cái giọng nói ta đây kiêu ngạo kia ngoài tam hoàng tử thì có thể là ai? Đúng là phiền thật mà, cứ như quỷ vậy, bám theo cô mãi không buông.
Tiểu Hắc miễn cưỡng cúi đầu hành lễ với khách quý, còn Xích Diễm thì chẳng mấy để tâm đến những quy tắc đó, nhìn túi đồ cô đang cầm trong tay, đáy mắt dâng lên tia hứng thú:
" Chỉ làm hộ vệ cho ta 3 ngày thôi mà, có cần phải chuẩn bị nhiều thế không?".
Làm hộ vệ thì có gì cần phải chuẩn bị?
Tiểu Hắc nhíu mày, gương mặt lộ rõ không vui đem cái túi được Hải Quỳ đưa giấu ra sau lưng:
" Không cần tam hoàng tử nhọc lòng, tôi có việc, đi trước".
Hắn gật gật đầu không ngăn cản:
" Được, dù sao thì ngày mai....... em cũng khó thoát~".
"..........".
Tiểu Hắc siết chặt cái túi trong tay, có nên lấy băng gạc trong đó ra siết cổ tên này đến chết không? Còn không thì quấn chặt miệng để hán không nói được nữa.
Chỉ mới gặp mặt thôi mà cô sắp phát điên rồi, 3 ngày tới sao mà chống cự được?
" Tam hoàng tử đùa rồi, tôi không phải thú vật, khó thoát cái gì chứ".
" Để xem~"
- Xích Diễm gật gật đầu, thái độ thản nhiên khiến cho cô gái trước mặt bực dọc mãi không thôi.
Tiểu Hắc không muốn đôi co, càng không muốn nhìn thấy bản mặt khó ưa của hắn, cúi đầu chào rồi rời đi.
Người đàn ông nhìn bóng dáng của cô dần biến mất, trên hành lang chỉ còn lại mình hắn lẻ loi đơn độc, ánh mắt liền trở nên khó đoán. Bàn tay cứng rắn ấy đưa lên che miệng, tay còn lại chống lên bức tường rồi lên tiếng:
" Hu... tủn thưn~".
Trong phòng dành để tiếp khách, ngài công tước đang ngồi ở sofa, trong lòng ôm thêm một vật nhỏ khả ái với cái má bầu bĩnh đang ôm lấy cái bánh mì thật to mà gặm cắn.
Nhìn thấy có người vào trong, bé con chẳng hề tỏ ra sợ hãi, thong thả mà ăn.
Ba Lạc Bá Tư nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục vỗ về con gái yêu, Xích Diễm khá tự nhiên, xem nơi này như nhà mình mà đến sofa ngồi xuống, trà cũng rất nhanh được đem lên.
" Ta mượn hộ vệ của ngươi, có gì bất ổn không?".
" Còn gì bất ổn trong khi ngươi đã là điều bất ổn?".
" Ha, vậy thì nếu như ta đem Tiểu Hắc về Công Quốc thì cũng chẳng làm sao rồi".
Nghe đến tên Tiểu Hắc, Tinh Nhi nhíu mày:
" Mơ đi Dĩm".
" Cái trái banh này nhỏ tuổi mà láo nhỉ, gọi là chú, biết chưa?".
" Mẹ nói không được nghe lời người lạ, quên đi Dĩm".
Con nhóc này mới bảy tuổi rồi mà chẳng sợ gì cả, cũng chẳng thèm nể nang ai.
Xích Diễm đứng dậy, rút trong người ra một thanh kiếm gỗ rồi đặt lên bàn:
" Quà gặp mặt".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!