Chương 8: (Vô Đề)

Bạo quân ôm ta, mặt không chút thay đổi, dùng kiếm đ.â. m thẳng vào người tiểu thái giam đang bê đồ ăn.

Con d.a. o găm trong tay tiểu thái giám còn chưa kịp rút ra, đã tắt thở trong tích tắc.

Nhưng cho dù võ công của Cố Lễ có cao cường đến đâu, cũng không thể ngăn cản m.á. u của tiểu thái giám b.ắ. n ra ngoài —— ta cảm thấy lưng ướt nhẹp, quay đầu lại nhìn, thì ra là bị m.á. u b.ắ. n đầy lưng.

" Meo!"

Ta là một người cực kỳ sạch sẽ, lập tức xù lông, theo bản năng muốn l.i.ế. m cho sạch sẽ. Nhưng lưỡi vừa thè ra, ta đã dừng lại.

… Đây là m.á. u người.

Mẹ ta nói, yêu quái uống m.á. u người sẽ bị nghiện.

Ta sợ hãi rụt lưỡi lại.

Cố Lễ khẽ cười, lấy khăn tay ra lau vết m.á. u trên người ta.

"Đừng chạy loạn, ngoan ngoãn ở yên đó." Có lẽ là nhớ đến chuyện ta bị "dọa sợ" mà chạy loạn lần trước, động tác định đặt ta lên long sàng của hắn khựng lại, sau đó trực tiếp nhét ta vào lòng.

"Đừng sợ."

Bên ngoài lửa cháy ngút trời, tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt, nhưng Cố Lễ lại không hề hoảng loạn, thậm chí còn dịu dàng an ủi ta.

Tim ta như lỡ mất một nhịp.

Bên tai tràn ngập tiếng tim đập dữ dội, tiếng sau rõ ràng hơn tiếng trước.

Cố Lễ ôm ta, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ám vệ của hắn đang giao chiến với đám thị vệ đã phản bội. Cố Lễ giơ tay vung kiếm, gần như là một bước g.i.ế. c một người, rất nhanh đã đưa ta thoát khỏi vòng vây, sau đó nhón chân thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi.

Nhưng đám thị vệ kia vẫn bám riết không tha, cho dù bọn chúng không biết khinh công, nhưng vẫn truy đuổi gắt gao trên mặt đất, thậm chí còn không biết từ đâu chui ra một đám cung thủ, mưa tên b.ắ. n tới ào ạt như thác đổ.

"Meo!"

Cẩn thận phía sau!

Rõ ràng Cố Lễ không hề quay đầu lại, nhưng lại như có mắt sau lưng, ôm ta nhanh chóng né tránh.

Ta nằm sấp trên vai hắn, giúp hắn để ý xung quanh, đột nhiên, một mũi tên b.ắ. n ra từ phía trước bên phải, nhắm thẳng vào ta!

Đợi đến khi phát hiện ra thì đã muộn, mũi tên nhọn hoắt đã đến trước mắt.

"Phụt!"

Tiếng mũi tên xuyên vào da thịt vang lên.

Vào thời khắc nguy cấp, Cố Lễ đã kịp thời xoay người lại, dùng vai đỡ lấy mũi tên mới có thể bảo vệ đầu ta khỏi bị b.ắ. n thủng.

Cố Lễ rên một tiếng.

Nước mắt ta lập tức tuôn rơi.

"Mèo cũng biết khóc sao?" Cố Lễ thở hổn hển, giọng nói có chút yếu ớt, nhưng vẫn không quên nói đùa với ta: "Khóc cái gì, trẫm không c.h.ế. t được."

Có vẻ như Cố Lễ đã sớm có chuẩn bị.

Đám thị vệ phản bội hắn chỉ là một phần, còn có một nhóm người nhanh chóng xông vào, cùng đám ám vệ kia chống lại đám thị vệ phản loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!