Không biết tại sao, trong giọng nói này lại có chút bất đắc dĩ xen lẫn ý cười, nghe ra còn có phần cưng chiều.
Bạo quân cuối cùng cũng buông bỏ sự rụt rè, xoa xoa đầu ta.
Ta hưng phấn dụi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
Có lẽ là đã ý thức được trách nhiệm của bản thân, có được giác ngộ của một con sen, cả buổi chiều hôm đó, bạo quân đã hầu hạ ta vô cùng thoải mái. Thậm chí tối hôm đó, khi ta đi theo bạo quân lẻn vào tẩm cung của hắn cũng không còn bị ai ngăn cản nữa.
Ta vui vẻ hấp thụ khí vận đế vương cả một đêm.
Chỉ là…
Bạo quân chống người ngồi dậy, cổ áo trung y rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và lồng n.g.ự. c rắn chắc. Mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường, cả người trông vô cùng xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
… Nếu như hắn không nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta.
"Ngươi còn không ngủ, trẫm sẽ ném ngươi ra ngoài cho sói ăn!"
Ui cha, người ta sợ quá đi mất.
Khi ta còn chưa cai sữa, cha ta cũng chưa từng hù doạ ta như vậy.
Suy cho cùng, nếu thực sự gặp phải sói, ta chỉ cần giải phóng yêu khí, kẻ kẹp đuôi chạy bán sống bán c.h.ế. t nhất định là lũ sói!
Ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục cào cào trên xà nhà.
Không còn cách nào khác, tộc mèo cao quý chúng ta, ban đêm thì tỉnh táo, ban ngày thì ngủ. Huống chi, lỡ hấp thụ quá nhiều khí vận đế vương, cả người đều hưng phấn khác thường, rất muốn được giải phóng sức mạnh to lớn trong cơ thể!
Nói ngắn gọn là … muốn phá nhà!
Hoàng cung quả nhiên là hoàng cung!
Nhìn xà nhà cao rộng thẳng tắp này xem, còn dễ chạy hơn xàn nhà ở nhà ta nhiều!
Gân xanh trên trán bạo quân giật giật, nhịn không được nữa cười lạnh một tiếng:
"Không nghe lời phải không, được. Ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh, không cho ngươi ăn cơm, để ngươi đi bắt chuột!"
Ta: !!!
Tên bạo quân này thực sự có thể làm ra chuyện đó.
Ta chỉ đành ngoan ngoãn kẹp đuôi nhảy xuống khỏi xà nhà, ngoan ngoãn nằm cuộn tròn bên gối bạo quân ngủ.
Bạo quân lúc này mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Chán c.h.ế. t mất.
Ta buồn bực quẫy đuôi, nhưng lại sợ ngày mai không được ăn cá khô, đành phải tủi thân trừng mắt trong bóng tối, không dám nhúc nhích.
Nhưng không ngờ chuột trong hoàng cung lại nhiều như vậy … và còn hoành hành ngang ngược.
Ta đè con chuột không biết bằng cách nào đã chạy lên giường, ghét bỏ nhe răng với nó.
Cút ngay!
Con người này, Miêu đại nhân ta bảo kê!
Mặc dù tính tình hắn đúng là rất tệ… nhưng dù sao hắn cũng cống nạp cho ta những món ngon, còn cho ta hấp thụ khí vận đế vương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!