Diệp Tử Đan khẽ cựa mình, nheo mắt vì bị những vạt nắng đầu tiên của buổi sớm rọi thẳng vào. Nó đành từ từ hé cặp đồng tử xanh ngọc tuyệt đẹp lặng yên nhìn người nằm đối diện.
- Sao mình lại ngủ chung với tên vô lại này??
Nó hiện tại đang trong trạng thái hoang mang cực độ nhưng không dám cử động mạnh, chỉ cố nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì. Phải rồi, hôm qua lúc nó đang đọc sách ở thư phòng thì hắn nhào vào cưỡng bức nó!!
Không biết hắn đã lấy mất sự trong trắng của nó chưa nữa. Vừa nghĩ, nó vừa tức giận lườm hắn tóe lửa, rõ là một tên biến thái chết tiệt mà.
Mà giờ mới để ý, con sói già đê tiện này thực đẹp trai nha ~ Tóc đen dày vuốt ngược, lúc nào cũng thoang thoảng hương sáp bạc hà mà hắn xài. Mắt màu vàng gian ác mà ấm áp lạ thường, mỗi lần nhìn hắn là lần ấy nó tự hỏi có phải hắn đeo lens không nữa.
Sống mũi cao cùng đôi môi hồng nhạt mỏng quyến rũ tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ của tổng tài độc ác Hồ Đại Vỹ.
Nó ngắm đến ngẩn người, tay nhỏ bất giác chạm vào môi hắn. Như đã tỉnh từ trước, Đại Vỹ chuyển thế bị động thành chủ động, ấn nó xuống giường, nhếch môi cười:
- Sáng ra đã tính làm loạn hả, Diệp Tử Đan?
- C... Có mà anh ấy, tôi chỉ...
- Chỉ đơ ra ngắm tôi thôi chứ gì?
Nó ngớ ra, sao hắn biết??
- Đã ở trong tim tôi, thì dù nhắm mắt tôi cũng biết em đang làm gì
Mặt nó ửng đỏ, hắn nói gì chứ?? Cái gì mà trong tim.... trong... tim...??? Nhìn nó thế, hắn hài lòng hôn lên môi nó một cái, xong ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng khoác lên bộ vest lịch lãm.
Hắn vuốt sáp, nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi bước ra phía cửa:
- À mà quên...
- Hắn bất ngờ dừng bước
- Mèo con này, nhớ mặc đồ vào trước khi xuống lầu nhé.
Lúc này nhỏ ngốc mới nhận ra là mình đang trần như nhộng, phơi ra cơ thể trắng nõn cùng những đường cong quyến rũ. Tên trời đánh, sao hắn không nói sớm. Thảo nào vừa nãy ánh mắt hắn dâm tà như vậy, nó ngượng đến chín người mất thôi.
Tử Đan mặc vội chiếc váy xòe mỏng màu trắng dưới đất, búi tóc rồi chạy vội theo hắn xuống dưới.
Nó níu vào áo anh, bực bội:
- Tên dâm tặc kia, tối qua anh đã làm gì tôi hả?
- Em đâu say, chắc cũng phải nhớ ta đã hòa làm một nồng cháy thế nào chứ!
- Hắn ma mãnh cười trêu nó
Mặt nó biến sắc, đỏ như cà chua chín, chẳng nói được lời nào. Hắn thấy thế bật cười thành tiếng, yêu chiều nhéo mũi nó:
- Nhanh ra ăn sáng đi.
Cả bữa sáng nó cứ nhìn hắn hằn học, tư thù như cực kì sâu nặng, còn tên họ Hồ đê tiện vẫn đang ung dung nhai bít tết, thi thoảng nở một nụ cười đẹp mê hồn.
Xong bữa, Đại Vỹ khoác áo chuẩn bị rời đi, thấy Đan vẫn lườm mình, hắn bèn tới gần, nắm lấy eo nó mà kéo lại.
- Vậy để tạ lỗi, em muốn gì tôi cũng chiều, được chứ?
-.....
- Nói nhanh tôi còn đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!