Chương 35: Người mang tới may mắn

Đèn đỏ của phòng cấp cứu vụt tắt, các bác sĩ và y tá lần lượt bước ra. Đại Vỹ thấy thế liền đứng bật dậy, hỏi chuyện ngay:

- Cô ấy không sao chứ?

- Đã qua giải đoạn nguy hiểm, nhưng mất máu quá nhiều. Chúng tôi còn phát hiện trên đầu cô ấy có rất nhiều vết bầm tím, có thể là do bị một vật cứng đập mạnh vào.

Vì vậy não bộ cũng bị tổn thương...

- Nói đến đây, vị bác sĩ đứng tuổi thở dài một cái, lắc đầu

- giờ chỉ còn chờ vào may mắn nữa thôi.

- May mắn?

Đừng có đùa!

- Hắn gầm lên, nắm cổ áo ông

- Nếu không cứu được cổ, thì cái bệnh viện này cũng không xong đâu!

Ngọc Doãn vội vàng kéo tay hắn, trấn an:

- Bình tĩnh Tiểu Vỹ, họ đã làm hết sức rồi. Ta vào xem Tử Đan thế nào đã.

Hắn nghiến răng, quay phắt người đi thẳng vào phòng bệnh.

Diệp Tử Đan nằm yên trên giường bệnh, đằng sau bộ đồ bệnh nhân là chằng chịt những băng quấn, máu và nước truyền qua các ống dẫn. Nó lúc này, thật sự ai nhìn vào cũng không khỏi xót thương. Khuôn mặt trước kia tràn đầy sức sống thì nay tái nhợt, môi thâm tím lại, gò má hốc hác.

Ngực nó phập phồng yếu ớt theo từng hơi thở rất khẽ. Còn đôi mắt thì tuyệt nhiên nhắm nghiền.

Kéo ghế, hắn ngồi xuống cạnh giường nó, đưa đôi mắt đau đớn nhìn người thiếu nữ kia.

Vạn nhất nó không tỉnh lại nữa?

Hắn biết phải làm sao?

Đại Vỹ nắm chặt tay nó, mệt mỏi gục đầu xuống giường, khoé mắt khẽ chảy một giọt nước trong suốt.

_______

- Mèo con, xem hôm nay anh mang gì cho em này? Là bánh tráng nướng mà em thích, thế nên mau dậy ăn đi.

_______

- Mèo con, mau mở mắt ra.

Tôi với em đi lễ chùa đầu năm.

_______

Lại thêm một cứ địa bị Hắc Hồ quét sạch, nhưng vẫn không có chút tung tích của Drac.

- Dám động đến người phụ nữ của Đại Vỹ này, tôi sẽ cho anh xuống 18 tầng địa ngục.

_______

- Mèo con, tôi giận rồi đấy. Nói cho em biết, không có nữ nhân nào được tôi chờ đợi lâu như em đâu.

_______

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!