Chương 33: Cuồng loạn

- Nói một tiếng thèm khát ta đi... Ta sẽ cho cô thử một cảm giác chưa từng nếm qua.

Gã nâng nhẹ cằm nó lên, khoé môi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp. Tử Đan cắn chặt môi, cơ thể nhỏ bé không thể ngừng run rẩy vì sợ hãi.

Nó chủ động quàng một tay qua cổ gã, gắng ẩn người mình lên.

- Vu... Vu Hải, coi như tôi cầu xin anh, làm ơn thả tôi đi... được không?

- Hả?

- Gã nhướn mày, gằn giọng

- Cô muốn đi?

- Ph... Phải...

Gã phá lên cười, tay vỗ vỗ lên đùi vài cái. Khoé mắt gã chảy nước, cứ như câu nói của nó thật sự làm gã buồn cười vậy.

- Cô nghĩ ta là ai?

Nghĩ đây là đâu?

Nó nấc lên một tiếng, ngậm ngùi lắc đầu.

- Không biết cũng không sao. Đằng nào thì cô cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Tử Đan nghe đến đấy thì xanh mặt, nhất thời mất bình tĩnh mà đấm mạnh một cú vào mặt gã. Nó với tay lấy con dao dưới sàn, cắt đứt dây trói rồi vùng chạy ra khỏi phòng.

- Con khốn này, mày nghĩ mày vừa làm gì?

Sau khi bị ăn trọn một đấm của Tử Đan, Vu Hải dường như không hề hấn gì, còn chẳng để lại dù chỉ một vệt đỏ trên mặt. Gã nhào tới nó, nắm đầu nó mà đập mạnh xuống đất, không chút khoan dung. Gã nhấc đầu nó lên, rồi lại dập xuống, như thế phải đến bốn năm lần.

Trán Tử Đan bầm tím, chảy cả máu mũi, mặt nhăn nhó vì đau.

- Tiểu bạch thỏ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Hả?

- Nếu tôi phải lên giường với hạng người như anh thì tôi thà chết còn hơn.

- Chưa lên sao biết?

- Gã nhếch môi cười

- Được lắm, đằng nào ăn cô xong ta cũng thủ tiêu để dằn mặt thằng Đại Vỹ. Nên mau ngoan ngoãn nằm lên đây.

Vu Hải ôm eo nó bế lên, đặt xuống giường.

Tử Đan đau đến không cử động nổi, đầu óc choáng váng, mắt đảo qua đảo lại không nhìn được gì. Nó chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ.

- Im mồm đi!

Ta ghét nhất là mấy cái tiếng than khóc ỉ ôi đó

- Gã tặc lưỡi, nhăn mặt rồi đưa hai tay bịt tai.

Nam nhân đè mạnh lên người nó, cúi đầu hôn lên cổ nó. Môi hắn di chuyển đến đâu là để lại vệt đỏ đến đó, khiến cả chiếc cổ trắng nõn ửng hết cả lên. Gã cắn mạnh chứ không phải kiểu đánh dấu chủ quyền bình thường, thật sự làm nó đau phát khóc.

Đôi mắt xanh ngọc của nó phủ một tầng nước, không kiềm được mà chảy dài hai bên má.

Bàn tay to lớn của Vu Hải chạm vào từng chỗ trên cơ thể nó, vuốt ve chậm rãi nhưng gợi tình, nơi nào gã chạm vào cũng khiến nó kích thích đến không tưởng, cả cơ thể run rẩy không kiểm soát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!