Hai người ôm nhau ngủ một mạch đến khuya, bỏ cả bữa tối. Nhưng đương nhiên, nữ nhân Diệp Tử Đan không thể chịu được cơn đói hoành hoành, bụng bất ngờ réo lên một tiếng. Nó lồm cồn bò ra khỏi vòng tay Đại Vỹ, len lén ra khỏi phòng.
- Nhà bếp còn gì ăn được không ta?
May cho nó, trong tủ lạnh còn một khay red velvet trông cực kì hấp dẫn, nhưng nó vừa định bê ra thì đã bị một bàn tay vòng qua eo nhấc bổng lên.
- Con mèo này định ăn vụng hả?
- Á! Anh dậy rồi à?
Hồ Đại Vỹ nhếch môi cười, yêu chiều hôn lên má nó một cái.
- Em mắm môi mắm lợi ẩn tay tôi ra để tìm đồ ăn thì chẳng tỉnh cả ngủ à.
- Xin lỗi...
- Nó xìu mặt, trông đáng thương chẳng khác nào một chú mèo nhỏ.
Tim hắn bất ngờ lệch một nhịp, nam nhân này thực sự đã yêu nó đến không còn lối thoát nữa rồi, hành động nào của bảo bối cũng khiến hắn tan chảy.
Hồ Đại Vỹ ôm lấy eo nó, dịu dàng ép môi mình lên đôi môi hồng nhạt mỏng kia. Hắn tham làm tách răng nó ra mà luồn chiếc lưỡi vào, khuấy đảo bên trong miệng nó. Tử Đan bị hôn bất ngờ thì nhũn cả người, cơn kích tình kéo đến khiến cả cơ thể nó nóng như lửa đốt.
Hắn rời môi, dụi đầu vào vai nó vẻ ngọt ngào, hai tay siết chặt lấy bờ eo thon gọn. Diệp Tử Đan vốn đã mềm lòng, trước hành động của hắn lại càng yếu đuối hơn, nó theo phản xạ nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn.
- Mèo con càng ngày càng ngoan nhỉ?
Đại Vỹ ma mãnh cười, phả từng luồng hơi ấm nóng vào cổ nó.
- Đừng chọc em.
- Nào, đi thay đồ rồi cùng ra ngoài ăn!
Hắn bất ngờ bế nó lên, nhanh nhẹn đưa nó lên phòng. Sửa soạn xong xuôi thì hắn kéo nó ra ngoài, tìm tới khu chợ ẩm thực ở ngoại ô để ăn bữa khuya.
Đập vào mắt Hồ Đại Vỹ trước tiên là một nhà hàng Ý sang trọng vẫn còn sáng đèn. Hắn quay sang Tử Đan ngỏ ý muốn vào thì đã thấy nó lắc đầu nguầy nguậy. Nó nhỏ giọng:
- Đêm rồi, ăn gì đơn giản thôi.
Xong, nó chỉ sang tiệm bánh kếp ở đối diện, sắc mặt lộ rõ nét vui:
- Anh muốn thử đi loanh quanh ăn vặt chứ?
Bà bán hàng niềm nở đưa nó hai chiếc bánh nóng hổi, bà có nụ cười phúc hậu và đẹp lạ.
- Vợ chồng son đúng không? Cô gái xinh quá, cậu có phúc đấy!
- A, bọn cháu không...
- Nó bị hiểu lầm mặt lập tức ửng đỏ, bối rối phủ nhận.
- Vâng, cảm ơn cô.
Hắn nở một bị cười hiếm thấy, rồi nắm tay nó dắt ra băng ghế gần đó ngồi. Yên vị rồi, Diệp Tử Đan mới bực bội đá vào chân hắn một cái.
- Sao anh lại đồng tình rằng ta là vợ chồng chứ!?
- Thế em muốn tôi phải nói thế nào?
- Thì...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!