Chương 12: Tiểu thư trở về

Đã 1 tuần trôi qua từ hôm Trương Ngọc Ly tới chơi, và Tử Đan hiện tại vẫn lâm vào tình thế bất khả kháng, không đào thoát đi đâu được.

- Con bạn chết tiệt, dám bỏ mặc ta ở đây.

- Nó vừa úp mặt vào gối vừa chửi rủa.

- Mãi vẫn không nuốt trôi cục tức này.

- Hôm nay á?

Cẩn Nhi bất ngờ lớn giọng, vẻ hoảng hốt. Nó thấy thế thì chạy xuống ngay, ngó đầu vào phòng khách xem có chuyện gì.

- Tối qua cô ấy vừa gọi cho tôi xong, thật tuyệt quá đi mất!

Ngọc Doãn hí hửng chạy quanh Đại Vỹ, như muốn hắn ta chung vui. Còn hắn thì chỉ ngán ngẩm ẩn anh ra, quay sang Cẩn Nhi:

- Mọi người ở nhà cẩn thận, xong việc phải đưa người bị thương tới viện, và dọn dẹp vỏ đạn trước khi chúng tôi về.

- Rõ...

- Cô đáp, mặt đen lại.

"Phiền rồi đây, chiều nay tiểu thư về."

Tử Đan hoàn toàn khó hiểu sau khi nghe xong cuộc đối thoại. Ai về? Sao anh Doãn vui mà mọi người lại có vẻ sợ hãi thế? Với cả đi viện với cả dọn vỏ đạn là sao ta? Càng nghĩ càng bí lù tợn, nó đánh bạo khều vào áo Hồ Đại Vỹ, hỏi nhỏ:

- Này, anh đang nói về ai vậy?

- Em gái tôi, Lã Thanh.

- Xong, hắn quay gót ra cửa luôn

- Còn nữa... Cẩn Nhi, bảo vệ Tử Đan cho tốt, tôi không muốn lúc về nhà chỉ còn thấy xác không đâu.

- Vâng, tôi nhớ rồi.

_______

- Rốt cuộc là sao, cô kể tôi đi!

Diệp Tử Đan kiên trì nài nỉ Cẩn Nhi suốt buổi sáng, cuối cùng cô cũng mủi lòng:

- Tiểu thư Lã Thanh đi Mỹ du học khoảng 2 năm trước, cổ trước kia là cánh tay phải đắc lực của Hồ chủ tịch. Khả năng bắn súng tốt hơn bất cứ ai trong Hắc Hồ, trên người cô ấy lúc nào cũng giấu súng ống cả...

Cẩn Nhi bất ngờ dừng lại, thở dài thườn thượt:

- Nhưng tiểu thư... hơi quá yêu thích việc giết chóc, nên đôi lúc cô ấy về thăm thì...

Píp. Píp. Píp. Tiếng chuông báo cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, một người bảo vệ mặc đồ đen lao vào phòng khách, nằm bò xuống sàn, giọng run rẩy:

- Tiểu... tiểu thư đã về tới...

Vừa dứt lời, một đợt đạn xuyên thủng cửa kính, bắn nát bình hoa và tivi. Tử Đan hoảng loạn hét lên một tiếng, sợ hãi chui xuống gầm bàn.

- Nhanh, theo tôi!

Trịnh Cẩn Nhi vội nắm cổ tay nó, lôi lên tầng, vào thẳng phòng Hồ Đại Vỹ. Cô mở cửa tủ quần áo, đẩy nó ngồi vào trong:

- Ngồi im, phát ra tiếng động là chết, rõ chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!