Đưa tay gỡ vòng tay của hắn ra khỏi người mình, con Mèo đẩy hắn ra ngoài cửa, mỉm cười nhìn hắn đầy khách sáo.
- Cảm ơn, anh mau về đi! Tôi ổn rồi!
" Muốn quên anh ? Em phải tự mình thay đổi, rất lạ lẫm, rất khó chịu nhưng em buộc phải làm..."
Tối hôm đó, con Mèo nhận được hàng loạt tin nhắn từ hắn nhưng nó không dám đọc. Sợ rằng chỉ vài dòng tin nhắn của hắn lại khiến nó động lòng, sợ rằng sau khi đọc xong sẽ không còn đủ sức để mà buông tay được nữa. Đưa tay ném chiếc điện thoại về phía đầu giường, chùm chăn kín mít tự nhủ không được đọc, không được rung động........
Hiện tại con Mèo đã nhập học tại trường đại học, cũng chính vì ba mẹ nó muốn nó học đại học trên này nên ép nó phải quay trở lại. Thật không may mắn, trường đó cũng là nơi mà hắn học. Đã đành là vậy, hắn với nó còn cùng học chung khoa kinh tế nữa. Lúc đăng kí xong nó mới biết được điều này liền hối hận không thôi nhưng đã lỡ biết phải làm sao đây, nó đành gật đầu chấp nhận mọi chuyện.
Vì nhập học chậm hơn mọi người 2 ngày nên hiện tại nó cũng chẳng quen được ai, mấy đứa nó thân thì toàn học trường khác, may mắn là Uy Vũ cũng học trường này nhưng là khoa y. Nói gì thì nói, Uy Vũ cũng là một trong những người bạn thân của nó. Uy Vũ của hiện tại cũng đã thay đổi đôi chút, có vẻ như là chững chạc hơn nhưng rốt cuộc đối với nó vẫn vô cùng tốt......
Sáng hôm nay, khi đang từ giảng đường đi ra cổng, nó đang chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, bỗng Uy Vũ từ đâu lao đến trước mặt nó.
- Hạ Vy!
- Làm gì thế?
- nó theo phản xạ hơi lùi người về phía sau, khó hiểu nhìn cậu
- Tao có hai vé xem phim này! Muốn đi cùng không?
- Uy Vũ vui vẻ nở nụ cười rồi nói
Nó đưa tay cầm lấy chiếc vé trên tay, gật đầu nhẹ vài cái, nó khá hứng thú với bộ phim này.
- Được thôi! Tối mai nhé, mày cứ thử cho tao leo cây xem.
- Được rồi!
- nụ cười trên môi cậu ấy lúc này rõ ràng còn tươi hơn.
Uy Vũ vừa rời đi, nó lại thấy con Gấu từ phía xa, mặt nhăn nhó tiến lại gần.
- Không được đi ! Tuyệt đối không được!
- Anh chẳng có quyền gì mà cấm cản tôi cả!
- Anh có quyền, với tư cách người yêu em!
- giọng hắn chắc chắn khẳng định
- Kết thúc rồi ! Sao anh lại theo dõi tôi?
- nó có chút bực mình liền gắt lên
- Là anh lo cho em thôi!
....
Bây giờ đã là hơn 10h tối ấy vậy mà dưới cổng liên tục có tiếng bấm chuông. Khỏi cần xuống, nó cũng biết đó là hắn. Nó bịt tai lại mặc kệ chuông cửa, tiếp tục học bài. Đáng buồn một nỗi là sức chịu đựng của nó có hạn, còn độ kiên trì của hắn thì lại có thừa. Sau gần 20p chịu đựng, con mèo tức tối đạp cửa phòng để xuống mở cửa.
- Anh đến đây làm gì nữa?
- nó cau mày nhìn vào người đang đứng trước mặt.
- Anh vào ngủ! ( Mặt dày =.=)
- Anh về nhà anh mà ngủ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!