Chương 2: Chap 2 - Dễ Thương

- Sao cậu cứ để ý tôi? – hắn vẫn nhìn về phía trước, tiếp tục đi

- Ờm…. ờ…

- nó một lần nữa ngấp ngứng trước câu hỏi này. Chỉ là ban đầu là vì muốn trêu tức con Gấu nhưng giờ đây không vì lí do  gì mà không hiểu tại sao nó lại bất giác mà để ý đến hắn…

- Bạn dưới bàn… để ý một chút... cũng được mà ! – nó rối nên nghĩ ra bừa một lý do

- Không cần…

- hắn lảnh lạnh đáp lại rồi rời đi trước

Khung cảnh cảnh của  buổi hoàng hôn làm nổi bật lên bóng dáng của hắn. Đường phố rất đông mà sao trông con gấu vẫn cô đơn đến lạ. Dường như hạnh phúc không hề có trong từ điển của hắn. Đúng vậy hạnh phúc đối với hắn là một thứ xa xỉ, là điều mà hắn không thể với tới…

….

Tối đến , con Mèo  đang chìm đắm trong âm nhạc thì con bạn thân gọi đến. Nó vừa nghe máy, cái giọng chanh chua của con bạn nó đập vao tai.

- Giời ạ! Con điên kia, sao mày dám dính dám vào cái tên Minh Dũng đó chứ? Mày có biết hắn là người như nào không ?

- Sao? Tên đó là người thế nào, mày làm tao rợn cả da gà rồi đây này!

- Tao mà nói hắn là người thế nào thì mày không chỉ nổi da gà đâu con!

- Này nhá! Bố mẹ tên đó ly hôn thành ra hắn trở nên lạnh lùng như vậy đó! Bất cứ ai mà động vào hắn không phân biệt nam nữ hay tuổi tác hắn đều cho nhập viện hết đó nghe chưa! – con bạn thân hét vào tai con Mèo

- Tao có thấy tao bị làm sao đâu! Với lại ở ngoài kia vẫn có bao nhiêu cô gái thích hắn cơ mà! Nếu hắn mà thế thật thì đã không ai thích hắn rồi!

- Mày điên hả con ? Ngoài  Nhiên Vân

- con gái của một tập đoàn lớn trong nước, tính cách thì vô cùng kiêu căng, chảnh chọe . Mà có ai dám nói thích hắn đâu! Chỉ dám tương tư thầm thôi!

- Hả Nhiên Vân ? Hình như học lớp của tao hay sao í !

- Thế á! Nói chung là mày liệu hồn mà tránh tên đó ra, cẩn thận không nhập viện vì hắn thì nhập viện vì Nhiên Vân đấy!

Nó  chưa kịp nói gì thì nhỏ bạn thân đã dập máy. Hàng ngàn câu hỏi trong đầu nó cứ hiện ra. Càng như vậy nó càng tò mò về hắn, về cuộc sống của hắn. Và dường như trong trái tim nó có nhen nhói một chút xót xa…. Từ bé đã phải nhìn bố mẹ ly hôn, gia đình lại không quan tâm…. Có lẽ vì lý do này mà dường như cuộc sống của hắn chìm vào một màu đen, một màu đau khổ.

…. 

Sáng hôm sau, con Mèo đang trên đường đến lớp thì bị một nhóm người chặn lại. Là Nhiên Vân và mấy người  bạn thân khác của cô.

- Sao? Đi cùng Minh Dũng vui lắm nhỉ ? Tôi nói cho cô biết, Minh Dũng là bạn trai của tôi nghe chưa? Lần này  chỉ là cảnh cao thôi, biết điều thì tránh xa anh ấy ra!

- Nếu như tôi không tránh thì sao ? 

- nó  không hiểu vì sao lại bức xúc như vậy mà bất giác đối điều lại với Nhiên Vân.

- Mày dám sao? – Nhiên Vân đưa tay lên chuẩn bị tát nó thì một  cách tay từ đâu đã che lấy nó. Nó ngẩng mặt lên, là hắn. Trong khoảnh khắc mà ánh mắt của hai người giao nhau, trái tim của nó như bị đánh thức, đập loạn, dường  như đã lỡ đi vài nhịp rồi. Nhìn từ góc này độ đẹp trai của hắn như được tăng lên gấp đôi, ánh mắt của hắn lúc này có chút gì đó tức giận. 

- Tôi làm bạn trai cô khi nào vậy ? – hắn có chút gằn giọng hỏi Nhiên Vân

- Em… em…

Nhiên Vân chưa kịp trả lời con Gấu đã kéo tay con Mèo vào trường. Sau khi vào lớp, ngồi vào chỗ con Gấu liền nằm dài ra bàn rồi úp mặt xuống bàn ngủ gục.

- Lần sau tránh tránh Nhiên Vân

- hắn vẫn nhắm mắt nhưng vẫn hé miệng nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!