Chương 99: (Vô Đề)

Trong văn phòng, thái độ Giang Thứ khác hoàn toàn so với lúc còn ở trong hội nghị. 

Ôn Ngưng ngoan ngoãn để anh dắt đến ngồi trên sofa nhỏ, Giang Thứ nhìn từ trên xuống, hai tay chống ở hai bên của cô, ánh mắt liếc nhìn trán cô. 

Nhìn còn chưa đủ, còn thò tay ra gạt trang sức của cô lộn xộn qua hai bên, ngón tay cái vuốt ve làn da trơn láng trên đó, kiểm tra tỉ mỉ cả một lúc lâu. 

Ôn Ngưng ngửa đầu, im lặng mặc anh giày vò, nhìn thấy đường hàm dưới của anh căng ra thì chớp mắt, vô thức mềm mại: "Làm sao thế? Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Anh nhìn thử xem rốt cuộc chỗ này có bị thương không." Giọng nói Giang Thứ nhàn nhạt, kiểm tra toàn bộ một lần xong mới yên lòng. 

Chỗ chảy máu trong lúc gọi video trước đó không có chút dấu hiệu nào từng bị thương, cũng may chỉ là hiệu quả đặc biệt cần phải hóa trang khi quay phim. 

Ôn Ngưng thè lưỡi, tự mình đưa tay sờ chỗ đó: "Ôi chao, là hóa trang thật mà, anh đừng lo lắng."

"Anh có thể không lo lắng ư? Bị bắt nạt cũng chưa bao giờ chịu nói với anh, mỗi lần trở về tận mắt thấy em mới chắc chắn được, đồ ngốc." Giang Thứ dịu dàng nhéo thịt gò má non mềm trên mặt cô, lời nói tưởng như trách móc, thực ra lại là ngập tràn quan tâm. 

Sao Ôn Ngưng lại không hiểu đạo lý này, cô gái nhỏ lấy tư thế hai người dựa sát vào nhau, dịch lên phía trước một chút, hai tay vòng qua ôm người đàn ông ở trước mặt, vừa vặn ôm lấy bắp đùi anh, sau đó ngẩng đầu, cúi cằm vào thắt lưng của anh, cười hì hì ca tụng nó lên: "Đã nói có Giang tổng bảo vệ, vậy mà còn có người dám bắt nạt em."

Giang Thứ rũ mắt xuống, liếc nhìn dáng vẻ khoe mẽ lấy lòng của cô, nhìn lại chỗ cằm cô chống lên, yết hầu hơi khô khốc: "Cằm em dời xuống một chút nữa thì ngay cả Giang tổng cũng không nhịn được muốn bắt nạt em rồi."

Ôn Ngưng sửng sốt trong nháy mắt, tròng mắt lướt xuống, hai má lập tức đỏ lên: "... Lưu manh."

Sắp làm bố tới nơi rồi, lại vẫn không biết xấu hổ như vậy, tiếp tục dưỡng thai như vậy thì làm sao tốt được, bé cưng sẽ học thói xấu theo ba ba mất. 

Ôn Ngưng hờn dỗi trừng mắt liếc anh, còn đưa tay ra vỗ trên người anh một phát nhưng lại xui xẻo vỗ trúng vào chỗ nào đó. 

Giang Thứ cười trầm thấp, tiếng cười từ tính, trầm khàn, khiến người nghe xong vô cùng kích động: "Lại đập trúng chỗ quan trọng đó thử lần nữa xem? Giải quyết em ngay tại chỗ."

Ôn Ngưng: "..."

Lúc này Ôn Ngưng vẫn chưa định nói chuyện cô mang thai cho anh biết, ngày mai là giao thừa, cô muốn để lại sự kinh hỉ* cho thời khắc đặc biệt.

*Kinh hỉ: kinh ngạc và mừng rỡ. 

Cũng không biết Giang Thứ nghe xong sẽ có biểu cảm gì, có lẽ là phấn khích chăng? Lúc trước quả là anh đã nói không dưới một lần rằng muốn cùng cô có bé gái, tuy rằng cô cũng không rõ, trong bụng mình rốt cuộc là bé gái hay là bé trai, nhưng tóm lại là ông trời đã tặng cho hai người bọn họ một món quà. 

Không ngờ là tặng một kèm thêm một. 

Sáng giao thừa hôm nay, Giang Thứ dậy rất sớm. 

Non nửa năm nay Ôn Ngưng bị anh nuông chiều thành ra có tật xấu lúc trước không có, nằm ì ra càng ngày càng muộn, Giang Thứ thương cô, cũng không nỡ gọi cô rời giường. 

Lúc cô gái nhỏ chầm chậm thức dậy, Giang Thứ đã bận rộn làm ở dưới lầu được hai tiếng rồi. 

Ôn Ngưng ngây người một lúc, Giang Thứ đã vừa kịp bưng cốc sữa bò đi tới: "Còn ngủ nữa hay không?"

Ôn Ngưng ngoan ngoan lắc đầu.

Giang Thứ đi đến bên giường, cúi người một tay trực tiếp ôm người lên, đi vào phòng tắm.

"Đánh răng rửa mặt, lát nữa ra ăn sáng."

Ôn Ngưng "ừ" một tiếng, nhận cốc nước súc miệng đầy từ tay anh cùng với bàn chải đánh răng đã nặn kem đánh răng ra rồi, vô cùng nghe lời. 

Giang Thứ dựa vào tường, lười biếng cong môi cười, thấp giọng nói: "Giống như có con gái vậy."

"..." Miệng Ôn Ngưng ngậm đầy bọt biển, quay đầu trừng mắt đáng yêu nhìn anh một cái, cũng đang nghĩ trong lòng, muốn có con gái ư, không chừng mấy tháng sau sẽ có cơ hội, "Anh luyện tập trước chứ sao."

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!