Chương 97: (Vô Đề)

Đến nỗi Nhậm Thiên Cao cảm thấy, Giang tổng trước đây vẫn luôn ít nói, ngay một giây sau sẽ vứt hết đi để khoe khoang, đến bộ phận phát thanh của tòa nhà công ty, mời toàn thể nhân viên nghe phát thanh câu chuyện tình yêu cảm động lòng người "Phu nhân anh sắp vào công ty, tự mình làm cơm trưa cho anh, hơn nữa còn cùng nhau dùng cơm."

Trái lại Giang Thứ không làm như vậy nhưng cũng chẳng được bao lâu, gần như toàn bộ người của công ty đều biết cái tin tức khiến người ta phấn chấn này rồi. 

Phu nhân tổng giám đốc sắp tới, tâm trạng Giang tổng chắc chắn tốt, có chuyện gì khó khăn hay phiền toái thì lúc này đi vào giải quyết không gì tốt hơn. 

Người người đều biết mười hai giờ trưa Ôn Ngưng sẽ mang theo cơm tự mình làm đến Giang thị, chỉ có Ôn Ngưng không biết. 

Cô không chắc mười hai giờ trưa còn có thể đến hay không nữa...

Đêm qua cô bị Giang Thứ lăn qua lăn lại một trận, cả người mềm nhũn, ngay cả lúc nào ngủ cũng không biết, sau đó Giang Thứ tắm rửa giúp cô rồi thay quần áo ngủ, cô vẫn mê man, cũng chưa từng nhắc mí mắt lên nào.  

Đến sáng sớm, người đàn ông bên cạnh tràn đầy tinh lực tỉnh dậy lần nữa, Ôn Ngưng hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, trong mộng hừ hừ hai câu rồi nhắm thẳng ngực Giang Thứ mà chui vào, lại nhằm trúng Giang Thứ đang hưng phấn, cũng bất chấp cô còn chưa tỉnh giấc, bắt đầu giở trò giải thèm. 

Cuối cùng cũng chơi đùa khiến người tỉnh giấc. 

Lúc Ôn Ngưng tỉnh lại, sững sờ một lúc lâu, sau đó mới phát hiện ra, anh vẫn ở bên trong. 

Cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi cô tỉnh dậy, người đàn ông này ở phương diện nào đó rất mạnh, cảm giác tồn tại rất lớn, cô muốn giả bộ như chưa tỉnh ngủ cũng không làm được. 

Giang Thứ thấy hai má cô đỏ lên, lập tức hiểu ra cô gái nhỏ đã tỉnh, cong môi cười trầm thấp, dưới thân cũng không ngừng. 

"Ngưng Ngưng, mở mắt ra nhìn anh."

Ôn Ngưng: "..."

Cô chẳng hề muốn đối mặt chút nào. 

Sau cùng thật sự không có cách nào, làm nũng tựa như cầu xin anh: "Anh đi ra ngoài đi..."

Nhưng tên thối tha này không hề có ý định tha cho cô, chưa nói quang minh chính đại chiếm tiện nghi, lại còn hư hỏng bắt cô nhìn, cuối cùng khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, khản giọng đến mức nói không ra lời, mới chịu buông tha. 

Sắp hửng sáng, Ôn Ngưng lại ôm chăn mê mệt ngủ mất, Giang Thứ hôn bảo bối trong ngực sau đó tay chân nhẹ nhàng đứng dậy rửa mặt thay quần áo, sau đó mang tinh thần sảng khoái ra ngoài đi làm. 

Mấy ngày nay Ôn Ngưng không có thông báo cũng không sắp xếp lịch trình quay phim khác, đến mức cả bữa sáng Giang Thứ bưng tận đầu giường cô cũng bỏ mặc, ngủ thẳng cẳng tới mười giờ năm phút. 

Sau khi tỉnh lại phát hiện cả người bủn rủn, cánh tay suýt chút nữa không giơ lên nổi. 

Cũng không biết có phải có tâm linh tương thông hay không, cô vừa mới tỉnh lại không lâu, Giang Thứ đã gọi điện thoại tới. 

Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, rung không ngừng, Ôn Ngưng phí rất nhiều công, mới có thể kéo lê thân thể mềm nhũn không có chút sức lực nào lăn tới vị trí nửa bên kia Giang Thứ ngủ, gối lên chỗ anh vừa gối lên buổi sáng, sờ được điện thoại, nhận cuộc gọi đến của anh. 

Cảm giác này rất kỳ diệu. 

Trong ngày kết hôn một năm trước, cô ngủ ghế sofa nhỏ, hôm sau tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Giang Thứ cũng hoàn toàn chưa từng có hơi thở của anh, tịch mịch đến mức có cảm giác bị vứt bỏ, mà quả thực cũng là bị ném ra sau đầu. 

Nhưng hôm nay, bên gối toàn là mùi hương quen thuộc của anh, cô mềm nhũn người gối lên, đâu đây còn có cảm giác được nhiệt độ của anh vẫn còn chưa tan đi. 

Giọng nói vừa trầm thấp lại dịu dàng ở ngay bên tai cô, trong lòng Ôn Ngưng ấm lên một giây đồng hồ sau đó sự ấm áp này đã bị mấy lời nói không đâu kia mà lại bực bội. 

Giang Thứ: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi à bảo bối? Cả sáng không nghe thấy tiếng em rồi, trong đầu chỉ có thể không ngừng nghĩ đến chuyện trước khi đi làm, mấy câu em nũng nịu cầu xin anh kia." 

Ôn Ngưng: "..." Cô thật sự không hề muốn nhớ lại chuyện lúc sáng sớm cho lắm, cảnh cô hổ thẹn bị anh nắm bắt vẫn đọng lại ngập tràn màu sắc. 

Nhưng Giang Thứ không chịu bỏ qua, vẫn còn tiếp tục giúp cô nhớ lại: "Chỉ mới chơi đùa vài cái em đã không chịu được, rơi nước mắt khiến anh thương, cũng chỉ có thời điểm đó em mới tỏ vẻ chịu gọi anh vài tiếng anh Giang Thứ mà thôi."

Ôn Ngưng dẩu môi lên án: "Anh đâu có thương em..."

Đã nói không chịu được mà vẫn còn liên tục muốn cô. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!