Chương 96: (Vô Đề)

Có câu nói của Giang Thứ, Ôn Ngưng cũng tự nhiên cảm thấy yên tâm, nửa đêm về sáng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong ngực anh, hơn nữa còn ngủ rất sâu. 

Thậm chí sáng hôm sau, ekip stylist đã đến Ngự Kiền Loan, Ôn Ngưng vẫn còn uể oải ôm Giang Thứ không muốn rời giường. 

Thật sự là do tối qua ngủ quá muộn.

Giang Thứ thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô, không nỡ trực tiếp đánh thức, ôm người rồi lại dỗ cô ngủ một lát, tay chân nhẹ nhàng rời giường đi chuẩn bị, rửa mặt thay trang phục. 

Trong lúc nhất thời, toàn bộ lầu một của Ngự Kiền Loan bị một đám người khiến chật như nêm cối, đây có lẽ là lần đầu tiên náo nhiệt nhất trong nhiều năm qua ở biệt thự, trong sảnh, mỗi người đều bày thế chờ quân địch, mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu...

Chỉ thiếu sự xuất hiện của cô dâu. 

Ôn Ngưng vẫn chưa dậy, Giang Mông Mông đợi một lúc, trong lúc bất chấp béo lên mà ăn hết vài chiếc bánh cưới của hôn lễ xong, cuối cùng không thể đợi nổi nữa, đã đi chạy lên lầu hai. 

Người đầy một phòng này, ngoại trừ Giang Thứ và Hi Hi cũng chỉ có mình cô bé không sợ chết mới có lá gan này thôi. 

Ôn Ngưng đang ngủ trong phòng ngủ chính, lúc Giang Mông Mông vừa về nước cũng ở Ngự Kiền Loan, coi như ngựa quen đường, chẳng qua là còn chưa đến đầu cầu thang, đã bị Giang Thứ mặc âu phục phẳng phiu dùng một tay ngăn lại. 

Ánh mắt anh lạnh nhạt liếc nhìn người đàn ông sau lưng Giang Mông Mông, nhíu mày: "Trông con bé cho kỹ vào."

Mặt Chu Tự Hành không biến sắc, vẻ mặt vẫn luôn cưng chiều, chỉ đưa tay ra kéo cô vợ nhỏ nhà mình đến bên cạnh, không cho anh trai cô bắt nạt, về phần trông coi, anh làm gì có suất trông Giang Mông Mông chứ. 

Cô bé bị anh trai bắt nạt đã quen, lại không nhận ra sự kỳ lạ giữa hai người đàn ông, chỉ một lòng lo lắng cho Ôn Ngưng còn đang ngủ: "Anh, sao Ngưng Ngưng còn chưa dậy? Thế này không được đâu, để em đi gọi."

Giang Thứ không cho phép người quấy rầy đến Ôn Ngưng, tất nhiên cũng không để Giang Mông Mông có cơ hội lên lầu: "Để cô ấy ngủ thêm một lát, đừng đi lên làm phiền cô ấy."

Giang Mông Mông là con gái, tất nhiên biết chuyện hôn lễ quan trọng thế nào với cuộc đời chính mình, Ôn Ngưng đã tiếc nuối một lần, lần này không thể để sự cố gì xảy ra nữa, bởi vậy thoạt nhìn còn sốt ruột hơn Giang Thứ nhiều. 

Nhưng trong mắt Giang Thứ, chẳng có chuyện nào quan trọng hơn việc để cho Ôn Ngưng nghỉ ngơi cho tốt. 

Giang Mông Mông lay anh trai đang chắn trước mặt mình: "Ôi anh ơi, anh để em đi lên đi, chậm nữa là qua giờ lành đó, cánh ông nội đã tính rồi đó."

Giang Thứ tương đối khinh thường mấy kiểu nói thế này: "Giang Mông Mông, một cô gái trẻ tuổi như em sao lại có thể có tư tưởng phong kiến mê tín như vậy?" Anh liếc mắt nhìn Chu Tự Hành: "Ở bên cạnh một tên đàn ông "có tuổi" lâu rồi quả là không tốt."

Chu Tự Hành: "..."

Giang Mông Mông: "..."

Giang Thứ: "Cuộc sống sau này chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy là được rồi, cần lấy giờ lành cái gì."

Giang Mông Mông lập tức thay đổi suy nghĩ: "Vậy nhiều người chờ như vậy thì sao, không thể để mọi người mất công chờ chứ?"

Ý của cô bé thật ra là lo lắng Ôn Ngưng lâu không xuất hiện quá, lại khiến mọi người hiểu lầm có sự cố gì, trong lòng lại coi thường cô, rồi lại trở thành đề tài nói chuyện trong các cuộc trà dư tửu hậu, cô bé thân thiết với chị dâu, tất nhiên không nỡ để chị ấy thành trung tâm của chủ đề như vậy."

Giang Thứ đã quen kiêu ngạo, đời này sống như vậy, cũng quen để người khác chờ rồi, chẳng cảm thấy có vấn đề gì: "Đợi thì đợi, không đợi được có giỏi thì cứ đi."

Anh lại muốn xem thử một chút, thằng cháu nào có bản lĩnh, dám có ý kiến với việc bà xã anh ngủ thêm một lát. 

Sự thật chứng minh, không có tên nhóc nào dám, đây chính là việc lớn của nhà họ Giang, chuyện quan trọng của Giang Thứ, không người nào dám có nửa lời oán thán. 

Có điều Giang Mông Mông có thể nghĩ đến, đương nhiên trong lòng Giang Thứ cũng có thể nhận ra, gọi Nhậm Thiên Cao: "Chuẩn bị tiền lì xì chưa?"

Giang Thứ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cũng coi như hài lòng: "Gọi mấy người, đi phát cho vui."

Nhậm Thiên Cao nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nhận nhiệm vụ, phát toàn bộ đống lì xì có thể dùng để mua vài căn nhà view biển ở Hàn Thành.  

Vẫn không quên giấu đi cho mình hai cái, người có tiền đúng là tùy hứng. 

Giang Mông Mông quen thói tiêu tiền như nước, trái lại không có phản ứng lớn như Nhậm Thiên Cao, lúc này lại thể hiện ra điểm chung duy nhất của hai anh em cùng cha cùng mẹ, dùng tiền không chớp mắt, cô cảm thấy cách làm này của anh trai vẫn tương đối đúng đắn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!