Editor: An Hằng
Beta
-er: Anh
Khi Ôn Ngưng phản ứng lại thì Giang Thư đã đi xa.
Cô đi đến cạnh giường, nhặt tấm thẻ lên, tò mò nhìn chút rồi cẩn thận kẹp vào quyển sổ nhật ký. Sau đó, cô thu xếp quần áo rồi ngoan ngoãn nghe lời dọn đến tầng hai.
Từ khi vào ở biệt thự Ngự Kiền Loan, mọi sinh hoạt hàng ngày của Ôn Ngưng đều chỉ diễn ra ở tầng một, đây mới là lần đầu tiên cô đặt chân lên tầng hai.
Bố cục của tầng hai có sự khác biệt lớn so với tầng một. Phòng ngủ và phòng khách ở đâu cũng xen kẽ nhau, ngay cả đường đi cũng không có, có lẽ lúc bắt đầu thiết kế phòng ngủ chính đã tính đến sự riêng tư nên vị trí phòng ngủ của Giang Thư càng khó tìm. Ôn Ngưng lẩn quẩn trên đây một vòng, thấy một căn phòng có cửa khép hờ liền tùy ý đi tới.
Ôn Ngưng đứng ở cửa không dám đi vào, cô đưa tay lên gõ nhẹ hai cái.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, người đàn ông tay nắm then cửa, nửa thân dưới được quấn khăn tắm trắng, nửa thân trên để trần, mái tóc còn ướt, thỉnh thoảng còn có vài giọt nước theo làn tóc đen nhỏ xuống ngực, rồi chảy qua thắt lưng, cuối cùng thì rơi vào vị trí không nhìn thấy được. Nhìn dáng vẻ này của anh, chắc là vừa tắm xong.
Mặt Ôn Ngưng lập tức đỏ bừng. Cô đang xách túi hành lý, bởi vì khẩn trương mà hai tay nắm chặt quai túi, đầu cúi thấp đến nỗi không thể nhìn được cả khuôn mặt, chỉ thu người đứng ở trước cửa. Ôn Ngưng lúc này rất giống với đứa trẻ bị bỏ rơi, không nhà không cửa, chỉ đành đến đây cầu người thu nhận, giúp đỡ.
Giang Thư không tự chủ khẽ cong môi, bộ dạng có chút lưu manh: "Vào đây."
Ôn Ngưng ngoan ngoãn đi vào phòng, cô vẫn không ngẩng đầu lên.
Thấy vậy, Giang Thư liền cố ý trêu chọc: "Sao lại xấu hổ đến vậy chứ, tối hôm qua cô còn khóc sướt mướt xin tha, nháy mắt đã quên rồi sao?"
Ôn Ngưng vốn không muốn nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, mặt cô đỏ bừng lên, lập tức thả hành lý xuống, chạy một mạch xuống tầng.
Giang Thư khẽ cười một tiếng, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng ở công ty lúc sáng.
Giang Thư đi vào phòng để quần áo, mắt đảo qua một lượt, vừa vặn nhìn vào một góc tối của tủ âm tường treo Âu phục, đem quần áo của Ôn Ngưng cất vào.
Quần áo của cô đều rất sạch sẽ, giá rẻ, là những xu hướng thời trang cũ, đã mặc được nhiều năm. Giang Thư bày đống quần áo đó ra, bên cạnh là âu phục sang trọng, cao quý của hắn, nhìn thế nào cũng có sự khác biệt lớn, trông đống quần áo kia của Ôn Ngưng thật đáng thương.
Giang Thư thu hồi ánh mắt, tùy ý lấy một chiếc áo phông màu đen đơn giản mặc vào người. Lúc này, trên người hắn không còn vẻ nghiêm trang, lãnh đạm như khi mặc Âu phục. Ở hắn hiện ra sự lười biếng, thản nhiên, dường như còn có chút lưu manh.
Bữa tối mẹ Từ đã làm một bàn thức ăn rất phong phú. Giang Thư đến muộn, lúc hắn đến thì Ôn Ngưng đã ngồi yên trên ghế. Cô lúc này như một đứa học sinh tiểu học vậy, ngồi thẳng người, ngay ngắn, có chút câu nệ. Giang Thư ngồi đối diện cô, đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi ăn với nhau.
Giang Thư ăn uống không tao nhã như các phú gia đại công tử luôn thích diễn trò ngoài kia, hắn như một người dân bình thường, thích gì ăn đấy, không ràng buộc bởi những lễ nghi, khuôn phép xưa cũ.
Thỉnh thoảng Ôn Ngưng lại ngẩng đầu lên lén nhìn trộm hắn. Cô cảm thấy bộ dạng khi ăn của Giang Thư như này lại rất thoải mái.
Giang Thư cắt miếng thịt dê, khi ngẩng đầu lên thì thấy "nhóc con" ngồi đối diện đang ngơ ngác nhìn hắn chăm chú. Hắn cười nhẹ một tiếng, cũng không cảm thấy mất tự nhiên hay khó chịu, ngược lại cảm thấy có chút hứng thú trêu chọc cô: "Đang ăn còn nhìn tôi, nhìn cái gì? Chẳng lẽ trên người tôi có thức ăn?"
Giang Thư không định buông tha cô, thấp giọng nói: "Hay là... cô muốn ăn cái khác? Vậy để buổi tối cho cô ăn."
Nghe vậy, mặt cô gái nọ lập tức đỏ bừng, đến tai còn nhuộm sắc hồng, bị sặc rồi ho liên tục cả buổi.
Trong bữa cơm, Giang Thư có điện thoại, hắn liền tiếp chuyện với người ở đầu dây bên kia, cả cuộc nói chuyện đều trao đổi bằng tiếng Anh.
Người ở đầu bên kia rất thích các hoạt động từ thiện, sau khi đến Trung Quốc có dự định tổ chức một sự kiện đấu giá từ thiện, khách mời đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, đối phương mong muốn Giang Thư có thể cùng vợ mới cưới đến tham dự.
Giang Thư thản nhiên đồng ý, nâng mắt lên thì gặp ánh mắt sùng bái của Ôn Ngưng. Biểu cảm đó của cô khiến trong lòng hắn có chút vui sướng không giải thích được: "Nghe hiểu sao?"
Ôn Ngưng nghe hắn hỏi vậy liền thẹn thùng lắc đầu.
Giang Thư ăn xong cũng không nói tiếng nào, chỉ lười biếng ngồi tại chỗ, hai chân dài bày ra tư thế tùy ý. Hắn nhớ tới việc cất quần áo của Ôn Ngưng khi nãy, thuận miệng hỏi: "Mấy bộ quần áo kia của cô đã mặc bao nhiêu năm?"
Ôn Ngưng thật thà đáp: "Chị tôi mặc được hai năm thì cho tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!